Tôi nhận một tin nhắn nặc danh: “Người nằm cạnh chọn vì thật sự, hay vì năm đó không có lựa chọn nào tốt hơn?”
Tôi về phía Tiêu Trần Minh đang ngồi trên sofa, mặt đỏ ửng không biết đang nhắn với ai.
Tôi hỏi : “Nếu năm đó còn những lựa chọn khác, liệu có cưới em không?”
Tiêu Trần Minh im lặng rất lâu, đáp lấy lệ:“Em đừng suốt ngày nghĩ linh tinh nữa không? Mệt mỏi thật đấy.”
Ngay lúc do dự, tôi bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện đã rõ ràng. Có những thứ, nên dứt thì phải dứt thôi.
1
Tôi khẽ : “Hỏi mấy câu thôi mà, sao phải nổi nóng ?”
Tiêu Trần Minh không biểu cảm, không muốn tiếp tục chuyện, đứng dậy vào phòng tắm.
Vừa bước vào, lại quay ra lấy điện thoại theo.
“Đi tắm mà cũng phải xem điện thoại, nghiện thật đấy!”
Anh giải thích: “Anh… nghe nhạc.”
Tôi từ đầu đến chân: “Khi nào thì có cái thói quen đó ?”
Anh không trả lời, “rầm” một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Người kia không chịu yên, lại gửi tin nhắn: “Tin không, chỉ cần tôi gọi một cú là ta sẽ ra ngay?”
Tiêu Trần Minh từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc vừa vội vã thay đồ:“Quân Trúc gặp chút chuyện, phải qua đó một chuyến.”
Trong lòng tôi trào dâng đủ thứ cảm , ra đến miệng lại chỉ còn một nụ chua xót.
Một năm trước, Tiêu Trần Minh ở quê có một chuẩn bị đến thành phố việc – là em họ xa bên đằng nội, thật ra phải vòng vo tám trăm dặm mới gọi là họ hàng.
Anh sắp xếp cho ấy vào trong công ty mình, hôm đầu tiên đến còn đưa về nhà ăn cơm.
Tôi nấu rất nhiều món để tiếp đãi, ấy có vẻ nhút nhát, chỉ dám gắp những món trước mặt mình. Tiêu Trần Minh : “Đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình.”
Tôi khen:“Tên em nghe không giống con , khá mạnh mẽ đấy.”
Lẽ ra không có gì quá đáng, mà Bành Quân Trúc bỗng rơi nước mắt, đặt đũa xuống:
“Chị dâu cho rằng con thì chỉ đặt tên là Hoa, là Diệp thôi à? Em thấy tên mình rất hay – quân tử như trúc, phải sống kiêu hãnh giữa đời.”
Tôi vội vàng giải thích: “Chị không có ý đó đâu…”
Ánh mắt Tiêu Trần Minh lộ rõ vẻ tán thưởng, ấy không chớp mắt, rồi đứng ra dàn hòa: “Được rồi rồi, chị em có gì đâu, em đừng nhạy cảm thế.”
Từ lúc nào, thời gian tắm của Tiêu Trần Minh từ 15 phút kéo dài thành 35 phút?
m báo WeChat từ tiếng chuông trong trẻo chuyển thành chế độ rung. Ngón tay cái bên phải luôn đặt sẵn ở chỗ mở khóa vân tay, như sợ bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn “quan trọng” nào.
Bắt đầu lấy lý do “hôm nay tăng ca” để thay cho câu: “Tối nay muốn ăn mì em .”
Trên bản đồ Gaode, thêm một địa điểm thường xuyên đến, đặt tên là “văn phòng”, khi mở ra lại là một khu chung cư.
Cuộc hôn nhân năm năm mà tôi tưởng đã là phẳng cẩn thận, thật ra mặt sau đã đầy những nếp nhăn.
Tôi dỗ con trai hai tuổi – Mặc Mặc – ngủ, đã hơn chín giờ rưỡi tối.
Tôi lấy giá đỡ điện thoại ra, đặt trong phòng khách, bắt đầu tập thể dục.
Một tiếng rưỡi trôi qua tôi ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Cả một ngày, chỉ có hơn một tiếng này là hoàn toàn thuộc về riêng tôi.
Cơn đau nhức và mồ hôi trên người nhắc nhở tôi:
Mày vẫn là một con người còn sống. Bất cứ ai cũng có thể rời bỏ mày, chỉ có mày là không phép bỏ rơi chính mình.
Tắm xong bước lên cân, số cân vẫn như buổi sáng – nghĩa là sáng mai dậy sẽ nhẹ thêm một chút. Ngồi trên sofa chỉnh vlog giảm cân hôm nay xong, tôi quay lại giường, nằm xuống bên cạnh con trai, mệt mỏi trở mình.
Tôi không nghĩ rằng Tiêu Trần Minh sẽ quay về. Anh ngồi ở mép giường, vẻ mặt đầy mệt mỏi, định : “Quân Trúc ấy…”
Tôi lạnh nhạt cắt lời: “Ngủ đi, đừng Mặc Mặc thức giấc.”
Tiêu Trần Minh tôi đầy cố chấp: “Tối nay ngủ ở phòng này.”
Tôi bật dậy, cảm giác ghê tởm như một con rắn nhớp nháp trườn qua tim, không sao phủi đi .
Anh thở dài, quay người bước về phòng ngủ phụ. Bóng lưng cương quyết của như đang với tôi:
Nhìn đi, chính em là người đẩy ra xa.
Thật sự là sao?
2
Một buổi sáng đầu xuân năm nay, tôi bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy, cả người rã rời.
Có lẽ là bị nhiễm virus.
Tôi mò lấy điện thoại, gọi cho Tiêu Trần Minh. Chuông vang ba lượt, không ai bắt máy.
Công việc của ấy không cho phép tắt tiếng điện thoại, nên tôi gọi lần thứ tư.
Cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Chồng ơi, em hình như sốt rồi, đau đầu lắm… Anh có thể về một chuyến không?”
Tiêu Trần Minh thở hổn hển, như đang cố nén lại âm thanh run rẩy nơi cổ họng.
Một lúc lâu sau, không gì.
Tôi không kìm , hỏi lại: “Anh đang nghe không đó?”
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt bên đầu dây, rồi là một tiếng thở dài rất khẽ, mang theo vẻ thoả mãn. Ngay sau đó, giọng trở nên cáu bẳn: “Em không biết tự tìm thuốc mà uống à? Anh chưa từng nghe ai lớn đầu rồi mà sốt cũng chết đấy. Giữa đêm giữa hôm, đến lúc về đến nhà chắc em khỏi rồi!”
Não tôi như tạm thời mất kết nối, cảm giác buồn nôn lại dâng lên dữ dội.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn mửa đến trời đất quay cuồng.
Có lẽ Tiêu Trần Minh nghe thấy âm thanh bên này, cũng bắt đầu nhận ra trạng của tôi nghiêm trọng hơn nghĩ. Cuối cùng cũng bố thí một chút quan tâm:
“Em uống ít nước ấm đi, mai dậy mang cháo cho, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Không có gì nữa thì cúp máy đây, buồn ngủ lắm rồi, không mở nổi mắt nữa.”
Tôi tựa vào bồn cầu định thở một chút, thì đột nhiên nghe thấy trong điện thoại vọng ra tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ.
Một giọng con nũng nịu, mang theo chút ghen tuông, hỏi:
“Anh ơi, vợ không phải là mang thai rồi đấy chứ? Vậy mà cũng không thèm về xem thử?”
Tiêu Trần Minh đáp đầy khinh miệt:
“Anh đã hơn hai tháng không đụng vào ta rồi, có hay không thì chẳng rõ chắc.”
Cô nũng nịu trách :
“Thảo nào như sói đói, suýt thì xé người ta ra luôn!”
Cô gọi là “”, giọng mang theo âm điệu kéo dài đặc trưng của quê họ.
Là Bành Quân Trúc.
Linh hồn tôi như bị ném vào một thung lũng hoang vắng, chỉ nghe thấy tiếng gió vút qua bên tai.
Tai phải tôi như vừa bị một đoàn tàu ầm ầm lướt qua hoàn toàn không nghe gì.
Ngay trước khoảnh khắc ngã xuống, tôi kịp tắt máy.
5 giờ sáng, tôi bị tiếng khóc của Mặc Mặc đánh thức.
Lúc đó tôi mới phát hiện mình đã ngất trên sàn nhà vệ sinh lạnh toát.
May mà tôi còn mạng, chỉ là do sốt cao mà ngất tạm thời.
Mặc Mặc quấy đòi uống sữa, tôi bế con đi đun nước, pha sữa. Vừa uống xong, thằng bé bắt đầu nôn thốc nôn tháo.Mặt đỏ bừng vì nghẹn, vừa khóc vừa ho dữ dội.
Tôi bỗng nhận ra — có khi Mặc Mặc cũng bị lây rồi.
Tôi gắng gượng tinh thần, bế con gọi taxi đến bệnh viện. Trước khi đi, tôi gọi cho Tiêu Trần Minh, không ai bắt máy.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận: nhiễm virus Norovirus.
Bác sĩ dặn: hạn chế ăn uống, nếu nôn ói nặng thì bổ sung điện giải. Sốt cao thì uống thuốc hạ sốt, không có thuốc đặc trị, chỉ có thể trông vào hệ miễn dịch để tự khỏi.
Trên xe taxi lúc về, tôi vô lướt thấy bài đăng mới của Bành Quân Trúc trên vòng bè.
Cô ấy đội một chiếc bờm tai Mickey, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, đang rạng rỡ trước cổng Disneyland. Trên vai là một bàn tay quen thuộc — tôi nhận ra ngay đó là tay của Tiêu Trần Minh.
Cô viết: “Cảm ơn ai kia đã chiều chuộng để biến tôi thành công chúa hạnh phúc nhất.”
Tôi cúi đầu bộ dạng của mình — áo ngủ bị sữa bẩn loang lổ, bụng phình to đầy mỡ như sắp căng bung ra khỏi lớp vải. Ngoài áo khoác vội vàng bên ngoài, tôi còn đang đi… dép nhựa.
Tôi tự giễu.
Mở đoạn trò chuyện với Tiêu Trần Minh trên WeChat, dòng cuối vẫn là tin nhắn tôi gửi đi chưa hồi âm: “Em với Mặc Mặc đều sốt, đang đến bệnh viện. Nếu thấy tin nhắn thì đến Bệnh viện Trung tâm gặp tụi em.”
Bạn thấy sao?