Ba Chu Tuấn đột nhiên níu lấy áo tôi, khó khăn : "Tư Tư, trước giờ đối xử với con không tệ, đúng không? Giúp với không? Chỉ cần nhà họ Tần một câu, tập đoàn Chu thị của chúng tôi còn có thể cứu . Con giúp với thiếu gia nhà Tần một tiếng, không?"
Tôi khó xử ông: "Chú Chu, chúng cháu chỉ là học sinh thôi, chuyện rất lớn, Tần Triệu Nhất có cũng không tính, phải tìm người quyết định trong nhà họ Tần."
Ba Chu Tuấn khẳng định: "Nhà họ Tần chỉ có mình cậu ấy là con, đã bồi dưỡng người kế nhiệm từ lâu rồi. Nhà họ Tần rất quý trọng con trai này, nếu cậu ấy có thể vài lời trong bữa ăn, biết đâu cả tập đoàn chúng ta có thể cứu. Tư Tư, chuyện này không chỉ liên quan đến một mình , mà còn liên quan đến dì Chu, đến Chu Tuấn, đến mấy ngàn người của tập đoàn Chu thị!"
Tối hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ .
Mẹ tôi đã bảo mẫu cho nhà họ Chu suốt sáu năm, tôi cũng đã đọc ké sách ở thư phòng nhà họ sáu năm rồi.
Ba mẹ Chu Tuấn luôn đối xử tốt với tôi, mở mang kiến thức cho tôi rất nhiều.
Làm người phải biết ơn, đúng không?
Cuối tuần, khi Tần Triệu Nhất đến đón tôi đi học ôn, tôi đã băn khoăn hai ngày, cuối cùng trước khi rời đi, tôi mở lời.
Khi tôi , Tần Triệu Nhất đang rót nước cho tôi, vừa xong, nước tràn ra khỏi cốc.
Nước chảy ra bàn, rồi chảy xuống sàn.
Tần Triệu Nhất quay lưng lại với tôi, giọng lạnh lùng chưa từng có.
"Lần đầu tiên em nhờ tôi giúp, là vì Chu Tuấn?”
"Em có biết tập đoàn Chu thị đã phạm phải tội gì mà bị điều tra không, mà em đến đây để giúp cho họ? Là tội phạm kinh tế, em hiểu không? Những người liên quan đang bị điều tra, kết quả còn chưa có, em muốn nhà họ Tần nhúng tay vào lúc này?
"Em không thể quên Chu Tuấn à? Nếu , đừng đến phiền tôi nữa."
Ngày đó, Tần Triệu Nhất rất giận. Sau đó hai tuần liên tiếp trong trường cũng không thấy cậu ấy.
Lúc đó cậu ấy đã trở thành nhân vật nổi bật trong trường. Mọi người đều biết tin Tần Triệu Nhất đoạt giải quán quân trong cuộc thi tuyển chọn Olympic.
Các nữ sinh đều bàn tán về vẻ đẹp trai của cậu ấy khi b.ắ.n súng. Cũng có nhiều người chạy đến hỏi tôi, thế nào mà tôi tán cậu ấy.
Khi cậu ấy vừa đoạt giải về trường, mỗi ngày đều nổ máy xe máy ầm ĩ đưa đón tôi đi học, không hề tránh né người khác.
Có người hỏi cậu ấy có quan hệ gì với tôi, cậu ấy cũng thẳng thắn trả lời: "Bạn chứ còn gì nữa, không thấy à?"
Bây giờ, tôi chỗ ngồi trống rỗng bên tay phải, trong lòng cũng trống rỗng một mảng lớn.
Sau đó tôi gửi cho cậu ấy một tin nhắn xin lỗi và giải thích, cậu không trả lời.
Gặp lại cậu ấy, là ở buổi lễ tuyên thệ trăm ngày trước kỳ thi đại học.
Cậu ấy đi ngang qua sân vận rộng lớn, bên cạnh là một xinh đẹp rạng ngời.
Lúc đó tôi đang đại diện toàn thể học sinh phát biểu trên sân khấu, cậu ấy vừa xuất hiện, mọi người lập tức xôn xao, vươn cổ ra cố cho rõ.
Thấy cậu ấy đã có mới, lại về phía tôi đầy tò mò.
Cậu ấy và đứng dưới sân khấu, tôi như người xa lạ.
Tôi cố nén nước mắt, cùng các học tuyên thệ.
"Tôi sinh ra là núi cao chứ không phải dòng suối!”
"Tôi muốn từ đỉnh cao xuống những vực sâu tầm thường..."
Các học sục sôi hô khẩu hiệu, chỉ có cậu ấy im lặng không gì.
Ngày hôm đó, cậu ấy chặn tôi ở cổng trường, với tôi rằng cậu ấy sẽ học đại học tại Stanford.
Tôi : "Chúc mừng cậu."
"Em vẫn muốn thi vào Thanh Hoa?"
"Ừ."
Cậu ấy tự giễu , đội mũ bảo hiểm lên, nổ máy xe rời đi.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy trước kỳ thi đại học.
Gặp lại cậu ấy, là trên tivi.
Tần Triệu Nhất 18 tuổi giành huy chương vàng Olympic, quốc kỳ vì cậu ấy mà kéo lên, quốc ca vì cậu ấy mà vang lên.
Cậu ấy mới là người đứng trên đỉnh cao xuống những vực sâu tầm thường.
Tôi âm thầm cất hết những món đồ nhỏ cậu ấy tặng, xóa bỏ liên lạc với cậu ấy.
Giấc mộng vàng đã tan, ai đi đường nấy.
9
Tôi và Chu Tuấn đều học ở Thanh Hoa.
Lên đại học, cậu ấy bỗng nhiên theo đuổi tôi.
Bạn thấy sao?