6.
Tôi không mang theo gì, cũng không đeo nhẫn.
Tôi ra cửa phụ, chị Lý:
"Phu nhân, mắt sưng quá, có chuyện gì sao?"
Tôi lắc đầu, bình tĩnh : "Tôi ra ngoài một lát, không cần với ấy."
Rời khỏi căn biệt thự này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế giới lại tự do rồi.
Tôi bất ngờ tôi điện thoại ra, bật máy ảnh lên.
Đúng là rất sưng.
Giản Kỳ cố không thấy, hay chỉ là không còn quan tâm nữa?
Mở WeChat, tôi thấy một tin nhắn bị bỏ qua:
[Tần Lạc, có thời gian về nhà ăn cơm đi.]
Là bố tôi nhắn.
Về đến nhà, ông đã chuẩn bị đi ngủ, thấy tôi liền nhíu mày:
"Sao chỉ có mình con, Giản Kỳ đâu, hai đứa cãi nhau à?"
Tôi "vâng" một tiếng, đi vào phòng mình.
"Tính con nóng nảy thế này, Giản Kỳ chịu con đã tốt lắm rồi, đừng cứ mãi..."
Tôi ngắt lời ông: "Đó là chuyện của hai bọn con, bố đừng lo."
"Tần Lạc! Con chuyện với người lớn thế à? Con từng ngồi t/ù mà vẫn có người chịu lấy, còn chưa hài lòng hả!"
Sự công kích của người thân trở thành giọt nước tràn ly, khiến tôi không kìm nén cảm bị dồn nén bấy lâu:
"Các người hiểu cho rõ đi, là ấy cầu xin con, muốn con ở bên ấy!"
Bạn thấy sao?