Cô Ấy Đã Không [...] – Chương 1

Chu Cẩn Xuyên, mối đầu của ấy đã ly hôn.

Anh ấy bay xuyên đêm đến bên kia đại dương, muốn đón ấy về, cùng với đứa con chỉ mới một tuổi.

Trước khi đi, ấy với tôi: “Bây giờ Thanh Thanh cần . Sau này có lẽ ấy cũng sẽ ở cùng chúng ta một thời gian. Em đợi về nhé.”

Tôi không đợi ấy.

Tôi đơn phương chặn hết liên lạc, kết thúc mối quan hệ.

Hai tháng sau, chúng tôi mới gặp lại.

Khi tôi đi xem mắt, ấy cờ đi ngang qua, đứng rất lâu.

Rồi ấy chặn tôi ở một góc vắng, dập điếu thuốc trên tay, lạnh: “Trốn lâu như , em muốn gì hả?”

“Và cả người đàn ông kia nữa, em không hợp với ta đâu.”

“Tốt nhất là sớm cắt đứt đi.”

1

Trên đường đi tìm Chu Cẩn Xuyên, tôi gặp tai nạn xe.

Không bị thương gì nghiêm trọng.

Nhưng cú va chạm đó đã khiến đứa con trong bụng tôi không còn nữa.

Khi nghe tin này, tôi nằm trên giường bệnh, cảm giác tim mình như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức không thể thở nổi.

Bác sĩ hỏi tôi: “Cô có biết mình mang thai không?”

Tôi lắc đầu.

“Không biết.”

Tôi và Chu Cẩn Xuyên đã gặp mặt gia đình hai bên, tháng sau sẽ đính hôn.

Nhà họ Chu có nền tảng vững chắc ở Bắc Thành, giàu có và quyền lực.

Theo lẽ thường, một nhỏ bé từ thị trấn như tôi vốn không có cửa bước vào nhà họ.

Nhưng vì để cưới tôi, ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, nâng đỡ tôi, trước mặt tất cả mọi người cúi mình vì tôi, nâng niu tôi đến mức không ai dám nghĩ rằng ấy có thể sống thiếu tôi.

Cuối cùng, gia đình ấy cũng đồng ý.

Đêm đó, ánh trăng mờ ảo, ấy tựa vào tai tôi, một người lúc nào cũng lạnh nhạt, mà suýt chút nữa rơi nước mắt.

“Niệm Niệm, chúng ta có một đứa con đi.”

Bây giờ, nếu ấy biết đứa bé không còn nữa, chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Bác sĩ an ủi tôi một lúc rồi rời đi.

Tôi cầm điện thoại, bắt đầu gọi cho Chu Cẩn Xuyên.

Nhưng ấy không bắt máy.

Chắc là đang bận.

Nói mới nhớ, hôm nay tôi tìm ấy vì có người gửi đến nhà một bộ trang sức.

Tôi qua, đúng mẫu tôi từng thấy trên tạp chí không lâu trước đây.

Trên thế giới chỉ có một bộ duy nhất.

Độc nhất vô nhị.

Giá cả cũng thuộc hàng xa xỉ, đắt đến mức không tưởng.

Ngoài cửa sổ, hàng cây ngô đồng lay trong gió, lòng tôi bất giác rộn ràng, đột nhiên rất nhớ ấy.

Vì thế, tôi tự tay bữa trưa, muốn mang đến cho ấy một bất ngờ.

Nhưng xem ra, tôi đã hỏng mọi chuyện.

Trước đây, nếu ấy không nghe máy, tôi sẽ không gọi lại.

Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn nghe giọng ấy ngay lập tức.

Chỉ một câu thôi cũng .

Tôi gọi đến cuộc thứ năm, cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Chị dâu?”

Không phải Chu Cẩn Xuyên.

Là một người em của ấy.

Tên là Tề Thăng.

Tôi và Chu Cẩn Xuyên có mối quan hệ khá tốt.

Mỗi lần gặp tôi, ấy luôn rất nhiệt , như sợ sẽ sơ suất mà đối xử không đủ chu đáo.

Chưa kịp để tôi hỏi, ấy đã chủ giải thích.

“Anh và Chu đang đi dạo phố, ấy vừa vào nhà vệ sinh, vẫn chưa quay lại. Thấy điện thoại cứ reo mãi, nên bắt máy hộ.”

Giờ này không ở công ty, mà ra ngoài đi dạo?

Hơn nữa, từ khi quen biết đến giờ, tôi chưa từng thấy Chu Cẩn Xuyên đi mua sắm bao giờ.

Anh ấy là con trai duy nhất của nhà họ Chu, sinh ra đã ở vạch đích, muốn gì chỉ cần một câu là có.

Làm gì có chuyện tốn thời gian vào mấy chuyện như thế này.

“Mua gì thế?” Tôi vô thức hỏi.

“À… mua ít đồ cho em bé…”

Câu còn chưa dứt, ấy đột nhiên im bặt.

Ngay sau đó, giọng của Chu Cẩn Xuyên vang lên bên tai tôi.

Giọng ấy hơi khàn, nghe như đã rất lâu không nghỉ ngơi tử tế.

“Anh đang có chút việc, để sau .”

Ngừng một chút, lại bổ sung một câu:

“Ngoan.”

Tôi ngẩn người, còn chưa kịp gì, đã cúp máy.

Đồ cho em bé?

Không lẽ… ấy đã biết tôi có thai?

Nhưng ngay cả tôi còn không biết chuyện này.

Nỗi buồn tràn ngập trong lòng, không bao lâu sau, tôi chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại, trời đã tối.

Tôi điện thoại, không có tin nhắn nào từ Chu Cẩn Xuyên.

Lòng tôi bỗng nhiên trống rỗng.

Như thể có thứ gì đó đang dần dần rời xa mình.

Suy nghĩ hồi lâu, tôi nhắn tin cho .

[Hôm nay em đi công tác, nửa tháng sau mới về.]

Anh ấy có vẻ rất bận, chuyện về đứa bé… thôi thì đừng với ấy nữa.

Chỉ cần mình tôi đau lòng là đủ rồi.

Công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác.

Những huống đột xuất thế này cũng không phải lần đầu.

Mỗi lần tôi nhắn tin cho Chu Cẩn Xuyên, ấy sẽ lập tức gọi lại ngay, giọng lười biếng cất lên.

“Để ở nhà một mình, em cũng nỡ à?”

Nhưng lần này, tôi chờ rất lâu, mới nhận tin nhắn của ấy.

Chỉ một chữ.

[Được.]

Tôi mở điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, cố tìm kiếm một chút gì đó hơn thế.

Nhưng không có gì cả.

Chẳng có gì hết.

2

Sau hôm đó, Chu Cẩn Xuyên chủ gọi cho tôi vài lần.

Nhưng mỗi lần chỉ đôi câu đã vội cúp máy.

Có một lần, tôi không kìm nữa, liền hỏi .

“Anh dạo này có chuyện gì à?”

Chu Cẩn Xuyên khựng lại, sau đó nhạt.

“Em nghĩ gì thế? Trên đời này có chuyện gì mà giải quyết không xong sao?”

Tôi khẽ : “Thật sao?”

Anh “ừ” một tiếng, giọng lười nhác kéo dài, dỗ dành tôi:

“Về sớm nhé, chờ em ở nhà.”

Vừa dứt cuộc gọi, bà Vương giường bên cạnh đột nhiên lên tiếng

, vừa rồi đó là trai cháu à?

Tôi gật đầu: “Vâng.”

Vì ở cùng một phòng bệnh, thời gian qua chúng tôi đã chuyện rất nhiều.

Tôi biết bà có một con , tuổi cũng xấp xỉ tôi, vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu thì ra nước ngoài.

Cô ấy kết hôn và sinh con bên đó.

Nhưng sau khi cưới, cuộc sống lại không hề tốt đẹp.

Dạo gần đây, ấy đang thủ tục ly hôn.

Nói là chờ xong xuôi mọi thứ thì sẽ trở về.

Bà thở dài: “Các trẻ các cháu ấy, lúc nào cũng thích tỏ ra mạnh mẽ.”

“Con bác hồi đại học cũng từng một người, còn đưa về ra mắt gia đình rồi.”

“Nhưng sau đó cãi nhau một trận, liền chia tay.”

“Từ đó đến giờ vẫn không thể bỏ đi cái tôi để chủ quay lại.”

“Nếu năm đó nó không cố chấp như , thì bây giờ cũng không đến mức này.”

Bà Vương đã kể với tôi không ít lần.

Bạn trai cũ của con bà, vừa đẹp trai vừa giàu có, bao nhiêu năm qua, năm nào cũng đến thăm bà.

Lần này, con bà ly hôn, ta cũng giúp đỡ rất nhiều.

Đúng là một người có có nghĩa.

Nói rồi, bà liếc điện thoại:

“Đấy, chẳng phải cậu ấy vừa nhắn tin sắp đến thăm bác đây sao?”

Tôi : “Vậy để cháu ra ngoài một chút, để hai người chuyện.”

Lúc tôi quay lại phòng bệnh, cửa không đóng hẳn, chỉ khép hờ.

Tôi theo thói quen liếc mắt vào trong.

Chỉ một cái ấy thôi, mà cả người tôi lạnh toát.

Người đàn ông ngồi cạnh giường bệnh, nghiêng người về phía bà Vương.

Gương mặt tuấn, ánh mắt dịu dàng, đang cúi đầu chuyện với bà.

Người này, vừa nãy còn nhắn tin rằng đang ở nhà chờ tôi.

Vậy mà chỉ chớp mắt, đã ngồi bên giường bệnh của mẹ người cũ, tận chu đáo.

Vừa chuyện, vừa gọt táo trên tay.

Bộ dáng đầy kiên nhẫn.

Tôi nghe thấy bà Vương hỏi:

“Tiểu Chu, bây giờ cháu có chưa?”

Chu Cẩn Xuyên hơi dừng lại, rồi nhạt:

“Sao bác lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Bấy nhiêu năm nay, bác ra , trong lòng cháu vẫn còn nhớ đến Thanh Thanh… Nếu có thể, cháu có thể chăm sóc nó nhiều hơn không?”

Câu hỏi rất uyển chuyển.

Nhưng tôi nghe ra .

Bà đang hỏi, liệu Chu Cẩn Xuyên và Lương Thanh có còn cơ hội quay lại với nhau hay không.

Tôi cảm thấy nực .

Tôi và Chu Cẩn Xuyên sắp đính hôn rồi.

Làm sao ấy có thể đồng ý chuyện này?

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng .

Trầm ổn và dịu dàng.

Như thể đã suy nghĩ kỹ càng.

Anh :

“Đó là điều nên .”

Tôi đứng ngoài cửa, đầu ngón tay không kìm mà run rẩy.

Nên ?

Đúng là một câu ‘nên ’ đầy thản nhiên.

Trước đây, tôi vẫn luôn biết Chu Cẩn Xuyên có một mối đầu.

Nhưng đó là chuyện đã qua.

Ai mà chẳng có quá khứ chứ?

Tôi không hề để tâm.

Bởi vì tôi mới là hiện tại và tương lai của ấy.

Nhưng bây giờ, tôi mới thực sự hiểu ra.

Bấy lâu nay, tôi luôn tự đánh giá quá cao bản thân.

Lại xem nhẹ cảm giữa họ.

Nghĩ lại, dạo gần đây, rằng bận.

Vì thế mà qua loa với tôi, không bắt máy mỗi khi tôi gọi.

Thì ra, bận chuyện của Lương Thanh đúng không?

Nhưng Chu Cẩn Xuyên, nếu trong lòng vẫn còn ấy, tại sao lại đối tốt với tôi như ?

Khiến tôi nghĩ rằng, chúng ta có thể bên nhau đến khi đầu bạc răng long.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...