Chỉ cần tắt đèn, sẽ có tiếng thở than truyền đến từ trong bóng tối, rất nhẹ, tôi có thể cảm nhận .
Có một tối nọ đã chứng thực suy đoán của tôi, tôi đưa chân vào ổ chăn ấm áp, vừa nóng lên là thoải mái cả người, ngay khi tôi đặt chân xuống nệm, tôi giẫm phải một thứ lạnh lẽo.
Hình như là một cái đầu, mà hình như cũng không phải, trong tích tắc da gà tôi nổi toàn thân.
Thứ kia chụp lấy cổ chân tôi, lạnh buốt như thân rắn, quấn lấy bắp chân tôi.
"A!" Tôi hét lên một tiếng, vội hất chăn ra, bật đèn lên.
Căn phòng rất sáng, trần nhà hắt ánh sáng vàng, ngăn tủ cũ rớt vụn gỗ, còn có tủ quần áo quen thuộc.
Tôi vào chăn thì thấy trên giường chẳng có gì cả, chỉ có con gấu bông nhỏ tôi mua mấy hôm trước, đang im lặng đứng bên cạnh giường.
Chẳng lẽ ở dưới gầm giường?
Tôi run rẩy, cố gắng không sợ hãi mở đèn pin, chiếu xuống dưới giường, dưới giường đặt rất nhiều hộp giày, đóng cả lớp bụi thật dày, tôi chiếu đèn pin qua một lượt.
Chỉ có bị ánh sáng chiếu vào, bụi bặm bay lên.
Tôi nghĩ chắc là ảo giác của tôi, ngày mai còn phải đi , không nên nghi thần nghi qu/ỷ, tôi hít một hơi thật sâu, tắt đèn.
Ban đêm yên tĩnh, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Chỉ là, "nó" lại tới nữa, "nó" tiếng hít thở một xíu, một xíu lại một xíu, giống như phân bố đều khắp các ngóc ngách trong phòng.
Tôi không hiểu sao cảm thấy có hơn rợn người, luôn cảm giác phía sau lưng trống rỗng, tôi cầm gối đầu lên, đặt ở bên kia, lúc này mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm, tôi cảm giác hơi nóng, đem chân thò ra khỏi ổ chăn, cũng chính vào lúc này, tôi cảm giác sau lưng có một đôi tay lạnh lẽo, vươn lên đặt trên cổ tôi.
Vù - -
Có người thổi một hơi vào tai tôi.
Lạnh lẽo, mang theo mùi thối rữa.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Tôi thét chói tai vội đứng lên, bật đèn sáng choang, không có, vẫn là không có gì, tôi run rẩy thử đằng sau, có một ngăn tủ cũ kỹ.
Trên tủ dán một hình dán búp bê Barbie, đây là khách phòng để lại, xé cũng không xé hết .
Con búp bê kia lõm vào một miếng, chỉ là con ngươi đen kịt kia cho tôi cảm thấy nó đang chằm chằm tôi.
Nhìn thử một chút nữa, con búp bê Barbie đột nhiên nhếch khoé miệng lên mỉm, nụ kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một độ cong kinh khủng.
Tôi dụi dụi mắt, lại , không có gì, khóe miệng búp bê Barbie vẫn như cũ.
___
"Cô Trần, bởi vì áp lực công việc quá lớn nên sinh ra ảo giác thôi."
Trong phòng khám, bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm bút ghi chép, ta đưa cho tôi một tờ giấy, tôi về phía tờ giấy trên tay, trên đó kê một ít thuốc điều trị căng thẳng thần kinh nặng đô.
Có thể đúng là áp lực công việc quá lớn mới sinh ra ảo giác, đi trên đường tôi nhịn không lắc đầu vài cái, cũng đúng, tự dưng mình suy nghĩ lan man cái gì .
Hôm nay tôi tăng ca đến nửa đêm, trên đường về rất tối, xa xa mấy ngọn đèn đường tù mù, mảng tường bên cạnh tróc ra, góc tường còn mọc một ít rêu xanh, khu chung cư cũ chính là như .
Tuy rằng mỗi ngày đều phải đi qua đoạn đường này, không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy hơi khiếp hoảng.
Lúc đi qua một con hẻm nhỏ, tôi không tự giác vào trong, tôi dừng bước.
Bên trong có một người đàn ông, chân hắn ta cong thành một độ cong không thể tưởng tượng nổi, cánh tay hắn như bị gãy xương, vặn vẹo cùng một chỗ, hình như thấy tôi.
Hắn ta từ cuối con hẻm, khập khiễng chạy về phía tôi, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã đến giữa ngõ.
Tôi hét lên và chạy ù về phía trước.
Lúc đi tới cửa khu chung cư, tôi mới thở phào một hơi, bởi vì chạy quá nhanh nên tim tôi giờ còn đang đập bùm bùm như đánh trống.
Người đàn ông kia muốn gì đó với tôi, giống như với tôi giống nhau, sau lưng có người gì đó, tôi cố gắng nhớ lại.
Phòng trọ rất ẩm ướt, tôi mở cửa, để giày trước cửa, thay đôi dép lê, phòng này cứ đến mùa đông là , lạnh không chịu , giống như một ngôi mộ.
Tôi bật máy sấy tóc lên, gió ấm áp thổi lên người, cuối cùng cảm giác máu ấm lại một chút.
Tôi chuẩn bị tắm rửa, mồ hôi lạnh toàn thân, về sau vẫn không nên đi hướng bên kia, tôi nghĩ nghĩ, ấn gọi 110.
"A lô, đúng rồi, là con ngõ nhỏ bên kia, khu chung cư cũ Minh Lệ, đúng đúng, có một người đàn ông rất kỳ quái."
Vòi sen chảy nước nóng, tôi đứng dưới nước, mặc cho nước rơi lên đỉnh đầu, tôi chắt dầu gội đầu bôi lên tóc.
Góc tường thật bẩn, gạch men đều ố vàng, khách trước nhất định ở rất bừa bộn, tôi chép miệng.
Tôi ngân nga hát, liếc mắt ra ngoài cửa phòng tắm.
Tôi dừng lại.
Dưới khe cửa phòng tắm, có một đôi chân tái nhợt, ngón chân nhịp nhịp, cứ như lẳng lặng đứng ở nơi đó, một lát sau, nó nhấc lên.
Một cảm rùng rợn dâng lên trong tôi.
Đó là cái gì, vừa rồi là cái gì ?
Trong phòng khách yên tĩnh, tôi bật đèn lên, gần như lật cả thảm chùi chân lên tìm kiếm, không có gì, tôi chắc chắn rằng phải có gì đó trong căn phòng này.
Tích tích -
Có người gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi mở điện thoại ra xem, là nick QQ vạn năm không đăng nhập của tôi, một người học cũ đã lâu không gặp.
[Cậu gần đây có cảm giác bị thứ gì quấn lấy không?]
Cậu ấy .
[Cậu có ý gì, gần đây cậu gặp chuyện gì sao?]
Tôi run rẩy gõ chữ.
Đối phương dừng lại một xíu rồi gửi tin nhắn tới cho tôi.
[Tôi luôn cảm giác, trong phòng của tôi có người thứ hai, dưới lầu khu tôi ở có một ga-ra ngầm, ngay hôm qua, lúc tôi đi ga ra ngầm, tôi nghe thấy trong góc truyền đến một trận , lúc tôi qua, bên kia lại không có ai.]
Tôi cầm khăn mặt xoa lên tóc, rõ ràng đang mùa hè, tôi lại cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
[Gặp mặt một lần đi rồi kể.]
2.
Trong quán cà phê, tôi ngồi trên ghế dựa, khuấy cốc cà phê trước mặt, về phía người đàn ông đối diện.
Cậu ta nhuộm tóc đỏ, đeo khuyên tai, lần trước gặp cậu ta cách đây đã lâu thật lâu, chúng tôi không nên cùng nhau xuất hiện, nếu không phải vì chuyện này.
Cậu ta tôi một cái, miệng thì thầm, "Có một loại khả năng, là "hắn" đã trở lại?"
Cậu ta có ý ám chỉ.
Tôi phản xạ có điều kiện muốn ném cái ly, vẫn đặt xuống, mỗi lần đều là như , chỉ cần cậu ta nhắc tới từ này, tôi lập tức nhịn không bực dọc.
Làm sao có thể là hắn, hắn sớm đã ch/ết.
"Để tôi đi hỏi trước chút đã - " Tôi ngừng ít giây, về phía cậu ta, "Cậu liên lạc với người kia thử, hỏi xem hắn có gặp phải huống này hay không."
Tôi không muốn nhiều với cậu ta, tôi một cái, gật đầu ừ một tiếng, loay hoay với tách cà phê trong tay.
Lúc tôi về nhà, bà hàng xóm đang phơi nắng ở bên ngoài thềm, bà đặt chân lên ghế dài, trên tay ôm quạt.
Thấy tôi, bà thần thần bí bí vẫy tay, đôi mắt quanh một vòng.
"Ai da, Tiểu Trần, cháu có biết hay không, căn phòng cháu đang từng có người ch//ết đấy."
Hơi lạnh như bị rắn quấn quanh người dần dần ớn lạnh lên cổ, tôi không tự chủ nhớ tới hôm đó có hơi thở vào tai.
Tôi cố gắng mỉm với, "Bà nội, là sao bà ơi?"
"Người phòng trước đó ở phòng cháu là một nhà văn, ai da cuộc sống khó khăn, từ dưới lầu nhảy xuống, nghe đầu chạm đất trước tiên, ngã rất thảm."
Tôi cầm di , "Dạ, cám ơn bà nội đã nhắc nhở cháu."
Chủ nhà ch
Bạn thấy sao?