11
Thật sự, ngay khoảnh khắc đó, tôi rất muốn chửi hắn.
Đầu óc hắn có vấn đề à?
Tôi đảo mắt: “Liên quan gì đến tôi? Anh là ai thế?”
Lần này, không chỉ hắn sững sờ.
Ngay cả Giang Tự cũng nghiêng đầu tôi.
Sắc mặt hắn ta kỳ lạ, môi mím chặt.
Cuối cùng, Giang Hoài Nhu lên tiếng:
Cô ấy nhíu mày: “Lâm Khê, đây là Phí Vọng đấy, cậu…”
Ồ, thì ra là Phí Vọng!
Tôi thật sự muốn hỏi nguyên chủ một câu.
Cái tên không phân rõ trắng đen thế này, thực sự đáng để thích sao?
Tôi thậm chí còn chẳng buồn quan tâm hắn.
Tôi quay sang Giang Hoài Nhu:
“Hắn không biết tôi có cố ý hay không, còn cậu thì sao?”
Mặt Giang Hoài Nhu càng trắng bệch, ấy im lặng một lát, rồi kéo nhẹ tay áo Phí Vọng:
“Không liên quan đến Lâm Khê, là tại tớ bất cẩn…”
Nhưng Phí Vọng coi như không nghe thấy.
Hắn chỉ nhíu mày ấy, ánh mắt đầy xót xa: “Bị thương ở đâu? Để xem nào.”
Rồi rồi, cảm các người tốt thật.
Tôi không nhịn , châm chọc: “Chỉ biết đứng đây tỏ vẻ quan tâm thôi à…”
“Sao không gọi xe cứu thương đến luôn đi?”
Phí Vọng lạnh lùng liếc tôi:
“Lâm Khê, có biết bộ dạng thích ý của trông buồn lắm không?”
Tôi định phản pháo, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng gấp gáp:
“Cậu! Cậu không như với Phí Vọng!”
Tôi khựng lại: “Ai đấy?”
Giọng trong đầu yếu ớt: “Tôi… Tôi là Lâm Khê.”
Tôi chết lặng.
Cô ấy lại tiếp tục: “Cậu đừng với ấy.”
“Anh ấy chỉ chuyện khó nghe thôi, thực ra rất tốt với tôi.”
Vô lý hết sức.
Mèo con không thể chịu bị mắng.
Bị chửi còn không phản kháng?
Tôi không hiểu nổi: “Nhưng hắn đâu có tốt với cậu?”
“Không tin thì tôi đây.”
Xung quanh vẫn còn ồn ào.
Nhưng giữa bốn người chúng tôi, bầu không khí như đóng băng.
Tôi biết mình chỉ đang chuyện với nguyên chủ trong đầu.
Nhưng với người ngoài, trông tôi có vẻ như đang bị lời của Phí Vọng đả kích nặng nề.
Cánh tay Giang Tự siết chặt quanh eo tôi, hắn cúi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Phí Vọng cũng chẳng thèm tôi nữa.
Hắn đang lấy ra hai chiếc khăn, tỉ mỉ lau tóc cho Giang Hoài Nhu.
Giang Hoài Nhu khẽ : “Cho Lâm Khê một cái đi.”
Phí Vọng lắc đầu, dịu dàng bảo: “Cho em lau còn chưa đủ, sao phải đưa cho người khác?”
Sau đó, hắn liếc tôi, ánh mắt đầy khinh miệt.
…
Hắn nghĩ tôi cần chắc?
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, bật :
“Phí Vọng, có biết không?”
“Anh đúng là cái loại thích ra vẻ nhất tôi từng thấy.”
12
Phí Vọng tức đến phát nghẹn: “Cô…”
“Tiểu Khê!”
Hai người trung niên hối hả chạy tới.
Người đàn ông xách theo một túi đồ, bước chân vội vàng.
Người phụ nữ thì không giấu nổi lo lắng, hốc mắt đỏ hoe.
Chắc đây là ba mẹ của nguyên chủ.
Giang Tự lập tức đặt tôi xuống, mẹ nguyên chủ lao đến, ôm chầm lấy tôi.
“Tiểu Khê…” Giọng bà ấy run run, “Mẹ sợ chết đi …”
Bà ấy ôm tôi thật chặt, tỉ mỉ kiểm tra khắp người tôi: “Có bị thương không?”
Bà ấy thực sự rất lo lắng.
Đây chính là cảm giác của một người mẹ sao?
Tôi sinh ra chưa bao lâu thì mẹ mèo đã biến mất.
Bên cạnh, ba nguyên chủ vội vàng lấy ra hai chiếc khăn, đưa cho tôi và Giang Tự mỗi người một cái.
Tôi chưa từng cảm nhận sự quan tâm như thế này.
Bàn tay vô thức ôm lấy bà ấy: “Mẹ, con…”
“Con không bị thương, Giang Tự bảo vệ con rất tốt.”
Ba đã đến rồi, nên tôi không cần Giang Tự nữa.
Tôi nằm trên lưng ba, ông cõng về nhà.
Suốt quãng đường không ai gì.
Vì tôi còn bận tìm nguyên chủ.
Tôi gọi ấy trong đầu: “Lâm Khê, Lâm Khê.”
Cô ấy không trả lời, tôi biết ấy có thể nghe thấy.
Tôi chẳng khách sáo gì: “Cậu thấy rồi chứ? Phí Vọng hoàn toàn không tốt với cậu.”
“Ba mẹ cậu, rồi cả Giang Tự nữa, họ đều đối xử rất tốt với cậu. Sao cậu chỉ quan tâm mỗi Phí Vọng?”
Lâm Khê vẫn im lặng.
Được thôi.
Thực ra tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi.
Nhưng nếu ấy không muốn chuyện, thì để lần sau .
Tâm trạng tôi chùng xuống, có vẻ Giang Tự cũng nhận ra.
Hắn vẫn luôn đi theo tôi, mãi đến khi tôi sắp bước vào nhà.
Hắn ở phía sau, nhẹ nhàng chạm vào vai tôi.
Tôi leo xuống khỏi lưng ba, ra hiệu cho họ vào trước.
Đợi ba mẹ đi vào, tôi mới quay đầu lại Giang Tự: “Sao thế?”
Hắn vẫn lấm lem bùn đất, mái tóc rối bù.
Mày nhíu chặt, ánh mắt dừng lại trên tôi, như thể đang do dự điều gì đó.
Tôi hơi mất kiên nhẫn: “Anh không thì tôi vào nhà đây.”
Dứt lời, tôi quay lưng bước đi.
Một bàn tay giữ chặt lấy ống tay áo tôi.
“Em thực sự thích Phí Vọng đến sao?”
Ánh mắt Giang Tự phức tạp, còn xen lẫn chút căng thẳng.
Tôi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ tôi chưa thể hiện đủ rõ ràng?”
Hắn khựng lại.
Tôi giật tay áo khỏi tay hắn, rồi thuận tiện nhét tay mình vào bàn tay to lớn của hắn để sưởi ấm.
“Tôi rồi mà, tôi ghét nhất mấy kẻ thích tỏ vẻ.”
Giang Tự cúi đầu bàn tay nhỏ bé của tôi trong tay hắn, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Nhưng trước đây em…”
“Trước đây đầu óc tôi bị lừa đá rồi.”
Tôi kéo tay hắn đung đưa: “Giang Tự, Giang Tự.”
“Khi nào chúng ta đi xem Đi tìm Nemo đây?”
13
Giang Tự cuối cùng rời đi với vẻ mặt mơ hồ, đôi tai lại đỏ bừng.
Tôi thắc mắc, tại sao chứ?
Nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.
Vì cơm ba mẹ nấu quá ngon!
Ăn xong, tôi lại đi tắm.
Trời ạ!
Con người tắm rửa sao mà phiền phức thế!
Làm mèo vẫn sướng hơn, liếm liếm một cái là sạch ngay.
Tắm xong, tôi thơm tho trở về phòng.
Bắt đầu gọi tên Lâm Khê trong đầu:
“Lâm Khê, Lâm Khê?”
Ơ? Sao ấy không trả lời?
Tôi gì sai sao?
Rõ ràng tôi đã giúp ấy nhận ra ai là kẻ xấu rồi mà.
Tôi hào hứng khoe công: “Cậu thấy chưa? Phí Vọng cũng chẳng tốt đẹp gì với cậu!”
“Không phải tôi quan tâm cái khăn của hắn, mà là cậu ánh mắt hắn đi, hoàn toàn là…”
Lâm Khê bỗng lên tiếng, giọng có chút nghẹn lại:
“Đủ rồi, đừng nữa.”
“Thực ra trước đây ấy đã từng rất tốt với tôi…”
Tôi không nhận ra cảm của ấy, chỉ vô tư :
“Nhưng con người sẽ thay đổi mà.”
“Giống như những mèo có chủ cũng có thể bị bỏ rơi .”
Không gian bỗng chốc im lặng.
Nhưng rất nhanh, ấy lại hỏi:
“Làm mèo có vui không?”
Tôi hồi tưởng lại năm năm lang thang, ba năm đói khổ, không chút do dự trả lời:
“Cũng bình thường thôi, người vẫn sướng hơn.”
Lang thang khổ lắm, chỉ có những lúc ăn no mới cảm thấy vui vẻ.
Lâm Khê im lặng một lúc lâu rồi than thở:
“Nhưng người mệt mỏi quá…”
Giọng ấy có chút uể oải:
“Tôi muốn một con mèo tự do.”
Làm một mèo nuôi nấng quả thực rất hạnh phúc.
Nhưng những mèo bị bỏ đói lại nhiều hơn rất nhiều!
Tôi vội vàng khuyên nhủ:
“Nhưng nếu mèo không có nhà, đói quá thì phải đi lục thùng rác, mùa đông còn có thể bị rét chết!”
Thực ra tôi cũng không nhớ mình đã chết như thế nào.
Chỉ nhớ rằng, có lẽ không phải một cái chết dễ chịu.
Nhưng ấy dường như không nghe thấy, hoặc không muốn nghe.
Tôi đợi mãi, gần như sắp ngủ mất.
Bỗng nhiên, giọng của ấy lại vang lên:
“Mèo con, giúp tôi chăm sóc ba mẹ, không?”
Cô ấy như trút gánh nặng, giọng mang theo sự nhẹ nhõm và mong đợi:
“Họ là những người thương tôi nhất trên thế giới này, tôi vẫn luôn không yên lòng về họ.”
“Nhưng nếu có cậu…”
“Giờ tôi chỉ muốn những điều mình thực sự muốn .”
Bạn thấy sao?