5
“Một ngàn năm trăm năm chục, tôi đã dùng tiền dương gian trả đủ. Còn năm vạn tám tiền âm phủ này, coi như bù thêm sính lễ mà ông chê đắt. Vậy là hết nợ.”
Tôi khoác áo, xách túi, ánh mắt đảo qua toàn bộ bàn tiệc, cuối cùng dừng lại nơi Trương Hiểu Thần – ta vô thức tránh né cái của tôi.
“Cánh cửa cao sang nhà họ Trương, tôi – Giang Vân Vân – đúng là trèo không nổi. Hôn sự này, chấm dứt tại đây. Mời mọi người dùng bữa ngon miệng.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không hề luyến tiếc.
Mẹ tôi lập tức đứng dậy theo sau. Cha tôi lườm Trương Quốc Cường một cái sắc lẹm, rồi cũng bước đi.
Sau lưng tôi, căn phòng im phăng phắc trong chốc lát, kế đó vang lên tiếng Trương Quốc Cường gào thét cuồng loạn, đồ đạc đập loảng xoảng, kèm theo tiếng kêu khuyên can hỗn loạn của họ hàng.
Trương Hiểu Thần không đuổi theo.
________________
Hai ngày sau, thế giới của tôi yên tĩnh lạ thường.
Tôi không chờ lời xin lỗi như tưởng tượng, mà thay vào đó là thông báo biến số dư từ Alipay.
Tài khoản “quỹ ước mơ” chung với Trương Hiểu Thần, toàn bộ tiền đã bị rút sạch.
Tôi lập tức gọi điện.
“Tiền trong quỹ nhỏ, là sao?” Tôi đi thẳng vào vấn đề, chẳng buồn vòng vo.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi truyền đến giọng điệu mang chút châm chọc:
“Giang Vân Vân, đó là tiền tôi kiếm . Chúng ta đã chia tay rồi, chẳng lẽ còn mong tôi để tiền lại cho ?”
“Anh kiếm ?” Tôi bật vì tức. “Trong đó có lương tôi gửi vào mỗi tháng, cả tiền thưởng dự án năm ngoái! Ít nhất hơn một nửa là của tôi!”
“Của ?”
Trương Hiểu Thần khẽ nhạt.
“Chứng cứ đâu? Quyền quản lý quỹ ở trong tay tôi, chuyển khoản cũng do tôi thao tác. Ai chứng minh trong đó bao nhiêu là của ? Giang Vân Vân, luật pháp dựa vào chứng cứ, chữ trắng mực đen, chứ không phải miệng .”
Tim tôi từng chút một chìm xuống.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó Trương Hiểu Thần sẽ để lộ gương mặt trơ tráo đến .
“Quỹ ước mơ” từng coi là minh chứng cho sự cố gắng chung, giờ lại trở thành công cụ để ta bỏ túi riêng.
“Trương Hiểu Thần, tôi không ngờ có thể vô liêm sỉ đến thế.”
“Tôi vô liêm sỉ?”
Giọng ta bỗng vút cao, mang theo sự phẫn nộ bị dồn nén và chút vặn vẹo điên cuồng.
“Cô nhục cha tôi trước mặt bao nhiêu họ hàng, nát tiệc đính hôn, khiến nhà tôi trở thành trò ! Số tiền đó, coi như tiền bồi thường tinh thần cho gia đình tôi!”
Anh ta ngừng lại một chút, rồi giọng điệu đột ngột trở nên quái gở, đầy áp bức:
“Giang Vân Vân, mọi chuyện đã đến mức này, chẳng có lợi cho ai cả. Nhưng tôi có thể cho một cơ hội.”
“Chỉ cần công khai thừa nhận hôm qua bồng bột hồ đồ, đoạn ghi âm là giả, rồi quay về cưới tôi. Khoản tiền này, sẽ là tài sản chung của vợ chồng, sau này vẫn thuộc về . Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tôi lạnh lùng cắt lời.
“Nếu không, đừng mơ lấy lại một xu nào. Và tôi cho biết, đám cưới này, muốn hay không cũng phải cưới!”
“Không có sự đồng ý của tôi, đừng hòng dễ dàng rũ bỏ tôi!”
Tôi khựng lại.
Sau tất cả chuyện này, ta vẫn cố chấp bắt tôi phải kết hôn?
Điều này tuyệt đối không chỉ vì sĩ diện, càng không giống vì cảm.
Một nỗi bất an và nghi ngờ dâng trào trong lòng tôi.
“Anh nằm mơ đi.”
Tôi nén lại mọi nghi ngờ, lạnh giọng đáp:
“Tiền, tôi sẽ tìm cách lấy lại. Hôn nhân, tuyệt đối không có. Trương Hiểu Thần, chúng ta hết rồi.”
“Cứ thử xem!” Anh ta nghiến răng gằn từng chữ. “Giang Vân Vân, đừng ép tôi dùng cách mà không muốn thấy để kéo trở lại!”
Điện thoại bị cúp rầm một tiếng.
Tôi lập tức liên hệ với một người luật sư.
May mắn thay, tôi có thói quen thường xuyên lưu trữ sao kê.
Toàn bộ một năm qua, ngân hàng và lịch sử chuyển khoản Alipay đều xuất ra rõ ràng, ghi lại chi tiết từng khoản lương và tiền thưởng tôi chuyển vào tài khoản chung.
Bạn thấy sao?