______________
Bản thân vốn đã không có tố chất học hành, lại thêm chuyện bỏ bê sách vở cả tháng trời, thi điểm cao mới là chuyện lạ!
Ba ngày thi đại học trôi qua rất nhanh, tôi không quan tâm đến họ nữa mà cùng bè đi du lịch thoải mái xả stress.
Đến ngày điền nguyện vọng, tôi quay lại trường thì bắt gặp Tạ Văn Yến và Diệp An tay trong tay bước ra từ một khách sạn.
“Dạo này bọn họ sống sung sướng ghê, không biết ở đâu ra tiền mà ngày nào cũng ở khách sạn.”
Lớp phó bước đến cạnh tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tôi không gì, trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Lâm Thanh Nguyệt, cậu đến để xem tôi trở thành thủ khoa phải không?”
Thấy tôi, Diệp An tỏ ra vô cùng kích , trong mắt thoáng qua tia oán hận khiến tôi bắt ngay.
“Tôi nghe năm nay trường sẽ thưởng riêng cho thủ khoa đại học 500 nghìn, năm trăm nghìn đấy… tôi còn chẳng biết tiêu vào đâu nữa cơ.”
Diệp An tôi đầy đắc ý, như thể vị trí thủ khoa đã là của ta chắc chắn rồi.
Nhưng giây tiếp theo, nụ của ta cứng đờ lại.
Trên băng rôn treo ngoài cổng trường là dòng chữ:
“Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Lâm Thanh Nguyệt của trường ta đạt danh hiệu thủ khoa kỳ thi đại học.”
Những chữ vàng rực rỡ ấy, rơi vào mắt Diệp An, lại chói đến cay mắt.
“Wow, Thanh Nguyệt, cậu giỏi quá! Cậu thực sự là thủ khoa đó hả?”
Lớp phó tôi như fangirl, hét to vì phấn khích khiến vô số học ý.
Chẳng mấy chốc tôi đã bị mọi người vây quanh, như sao giữa trời đêm.
Nhưng tôi không lấy bất ngờ, thực tế vài ngày trước tôi đã nhận cuộc gọi tuyển sinh từ các trường đại học hàng đầu trong nước.
Thủ khoa toàn quốc mà, trường nào cũng tranh giành.
Tôi còn tiện thể hỏi thêm, có tên Diệp An trong danh sách xét tuyển đặc cách không—kết quả là: không có.
Giấc mộng thủ khoa mới kéo dài hơn một tháng đã tan tành, Diệp An tất nhiên không thể chịu nổi.
Anh ta mắt đỏ hoe, phát điên lao ra cổng trường giật băng rôn xuống.
Vừa xé vừa hét lên điên cuồng:
“Không thể nào! Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó! Thủ khoa sao có thể là Lâm Thanh Nguyệt? Rõ ràng phải là tôi mới đúng chứ!”
8
Rất nhanh sau đó, thầy giáo trong trường liền chạy ra.
“Diệp An, em còn dám nữa à? Điểm của em nhà trường đã kiểm tra lại kỹ rồi, tổng cộng còn chưa 300 điểm.”
“Nghe lúc thi em còn viết đầy giấy nháp mấy dòng kiểu như ‘tôi là thủ khoa’. Em đúng là mất mặt cả trường!”
Thầy giáo chau mày đầy khó chịu, khiến đám học sinh xung quanh ồ lên.
“Không chứ? Ông là thủ khoa đó hả? Sao lại chỉ có 300 điểm?”
“Nếu 300 điểm là thủ khoa thì tôi 600 điểm chắc giáo sư luôn quá!”
Mọi người thi nhau châm chọc, nhất là nhóm từng bị kẹt trên núi cùng tôi thì lớn nhất.
“Không thể nào! Sao tôi lại chỉ có 300 điểm?”
Diệp An không dám tin, còn chắc chắn là giám khảo chấm nhầm, đòi chấm lại bài.
Yêu cầu vô lý như , trường tất nhiên không thể chấp nhận.
Thấy ta càng lúc càng hoang tưởng, thầy giáo gọi bảo vệ đến đuổi thẳng ra ngoài.
Về phần Tạ Văn Yến, điểm của ta cũng chẳng khá hơn là bao—chỉ hơn 300 điểm.
Số điểm này, dù có tham gia thi thì kết quả cũng như kiếp trước thôi.
Sau khi điền xong nguyện vọng, tôi chuẩn bị rời đi thì bị lớp phó kéo ra một góc, ấy tức giận với tôi:
“Tạ Văn Yến là người cực kỳ thâm hiểm, cậu có biết vì sao hôm đó ta lại đi hái hoa lúc chuẩn bị xuống núi không?”
“Cô ta cố đấy! Cô ta muốn mọi người lỡ chuyến xe cuối cùng.”
“Vì ta biết mình không thể thi đậu lại ghen tỵ với thành tích của cậu, nên định kéo tụi mình cùng trượt kỳ thi!”
Tôi nghe xong sững người, phải chớp mắt vài lần mới thốt lên câu:
“Cậu biết chuyện này từ đâu?”
Lớp phó nghiến răng:
“Hôm đó ta tự đăng vào nhóm lớp, chắc định khoe với ai đó gửi nhầm.”
“Dù rút tin nhắn rất nhanh, tôi đã kịp đọc rồi.”
Tôi chỉ biết lạnh:
“Tiếc là không kịp chụp màn hình, nếu không phải gửi cho Diệp An xem mới .”
Không biết nếu Diệp An biết sự thật này rồi, ta sẽ nghĩ gì nhỉ?
Bạn thấy sao?