Nhìn gương mặt ta đang đầy căm hận, tôi chỉ thấy một cơn hoảng hốt thoáng qua rồi tan biến.
Các học hai người họ đầy phẫn nộ, ai cũng mắng: đúng là nuôi ong tay áo, đáng ra không nên cho họ lên máy bay cùng.
Diệp An lại vẫn cứng họng phản bác:
“Cũng giống mấy người thôi, các người chỉ sợ Văn Yến thi giỏi hơn mình nên mới ích kỷ muốn bỏ ấy lại.”
Nghe xong câu đó, tôi bật .
Không chỉ tôi, các học cũng đều sững sờ.
Tạ Văn Yến học hành chẳng ra sao, trong lớp còn không vào nổi top 20, không hiểu Diệp An lấy đâu ra tự tin để mấy lời đó.
“Văn Yến chẳng qua mấy lần trước bị ốm nên thi không tốt thôi. Cô ấy còn từng điểm tuyệt đối môn Lịch sử trong kỳ thi cuối kỳ nữa mà.”
Diệp An vội vàng đỡ cho Tạ Văn Yến, còn tôi chỉ lắc đầu nhạt.
Tôi biết rất rõ cái bài thi điểm tuyệt đối đó từ đâu mà có.
Cũng biết rõ ta đã đánh đổi những gì để có đáp án.
Chỉ có kẻ ngu như Diệp An mới tin rằng Tạ Văn Yến là đơn thuần, ngây thơ.
Tôi không thêm lời nào, lặng lẽ cùng các bước vào phòng thi.
Kiếp trước sau khi thi xong, tôi đã dò lại đáp án cùng học, rất nhiều câu tôi còn nhớ rõ mồn một, nên lần thi này đối với tôi chẳng có gì khó.
Thậm chí, tôi còn thấy mình hoàn toàn có khả năng tranh vị trí thủ khoa năm nay.
Thi xong ngày đầu tiên, vừa về đến khách sạn thì lại đụng ngay Diệp An và Tạ Văn Yến.
Diệp An ghé sát tai tôi thì thầm:
“Kiếp này, tôi nhất định sẽ thi vào cùng một trường đại học với Văn Yến. Bi kịch đời trước, tôi tuyệt đối sẽ không để tái diễn.”
Tôi sững người, ngẩng đầu ta.
7
Thì ra, Diệp An cũng trọng sinh rồi.
Bảo sao lúc cản các xuống núi, ánh mắt ta lại u ám đến , thậm chí còn rút dao.
Chuyện đó, kiếp trước không hề xảy ra.
Đối mặt với vẻ tự tin của Diệp An, tôi chỉ nhàn nhạt một câu:
“Vậy à? Vậy thì chúc may mắn.”
Nói xong, tôi quay người về phòng.
Dù biết ta cũng đã sống lại, trong lòng tôi vẫn chẳng gợn lên chút sóng nào.
Kiếp trước, cả tôi và Diệp An đều đỗ vào trường đại học mong muốn, ta có thể đỗ là nhờ tôi giúp.
Tôi đưa ta về từ vùng núi, rồi thức trắng đêm giúp ôn tập gấp những phần trọng tâm.
Thậm chí còn đoán trúng vài câu hỏi lớn ăn điểm.
Chính nhờ mấy câu đó mà Diệp An mới vừa đủ điểm đậu đại học.
Loại câu hỏi luyện gấp như , nếu không nhớ rõ thì rất dễ quên.
Theo tôi biết, sau kỳ thi đại học, Diệp An suốt ngày dính lấy Tạ Văn Yến, nghe sau này ta đi , ta liền sa đà vào rượu chè.
Lúc trước tôi kèm cặp cho ta học, một bài tập phải giảng đi giảng lại bốn, năm lần ta mới hiểu lơ mơ.
CHƯƠNG 6 TIẾP:
Bạn thấy sao?