Kết hôn sáu năm, Phó Cảnh Niên chưa từng tôi.
Nhưng sau khi tôi chết, ấy lại phát điên.Sự si của ta khiến trời đất cũng cảm .
Vào ngày giỗ đầu của tôi, Diêm Vương đã thả tôi về.“Bổn vương không muốn chia cắt một đôi nhân.”“Ngươi đi đưa hắn xuống đây đi.”
1
Trước lúc chết, tôi liên lạc với Phó Cảnh Niên, chỉ muốn gặp ấy một lần cuối.
Anh không kiên nhẫn, gắt lên với tôi.
“Lâm Tịch Nguyệt, phiền đủ chưa?”
“Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Điềm, cố chọn ngày này đến hỏng tâm trạng của ấy sao?”
Tôi khổ.
“Cảnh Niên, tôi đã với nhiều lần rồi, giấy chẩn đoán ung thư không phải giả.”
“Hôm nay tôi thật sự thấy không ổn, tôi… khụ khụ…”
“Cảnh Niên, mau lại đây, cùng em thổi nến nè!”
“Lười để ý , muốn chết thì cứ chết đi.”
Tôi còn chưa xong, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút.
Phó Cảnh Niên không do dự, dứt khoát cúp máy.
Muốn chết thì cứ chết đi.
Đó là câu cuối cùng để lại cho tôi.
Tôi chằm chằm vào màn hình tối đen, khẽ cong khóe môi.
Trong lòng chẳng rõ là đau đến mức nào, có lẽ sau từng ấy năm, tôi đã sớm tê dại rồi.
Chúng tôi từng là đôi vợ chồng trẻ, từ đồng phục học sinh bước vào lễ đường cưới.
Lẽ ra phải là cặp đôi ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng mãi đến năm ngoái, tôi mới phát hiện, bức thư năm xưa Phó Cảnh Niên gửi… là gửi nhầm người.
Người thích là thân nhất của tôi, cũng là cùng bàn của tôi – Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm đúng như cái tên, mắt to, da trắng, mỗi khi lại lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng.
Cô ấy là hoa khôi vô số nam sinh theo đuổi.
Phó Cảnh Niên , Thẩm Điềm quá xinh đẹp, quá khó theo đuổi, bản thân cũng không tự tin.
Đúng lúc đó, tôi nhận thư của , đỏ mặt gật đầu đồng ý.
“Lâm Tịch Nguyệt cũng không tệ, lại còn thân với Thẩm Điềm.”
“Làm trai ấy, ngày nào cũng gần gũi Thẩm Điềm, cũng hay chứ.”
“Ban đầu chỉ định chơi một thời gian rồi chia tay, ai ngờ… haiz, Lâm Tịch Nguyệt ngốc thật.”
“Bao năm nay ấy đối xử với tôi thế nào, mấy người cũng thấy rồi đấy, tôi thật sự không đành lòng.”
“Chỉ còn cách cưới thôi, đàn ông mà, phải có trách nhiệm.”
Phó Cảnh Niên nâng ly rượu, ra những lời đó với vẻ mặt giả vờ phong lưu đầy tiếc nuối.
Lũ rượu xung quanh ai nấy đều tấm tắc.
“Phó tổng, đúng là đàn ông tốt!”
“Có có nghĩa, có trách nhiệm!”
Phó Cảnh Niên gượng.
“Cả đời này của tôi cũng chỉ đến thế. Nếu lại, tôi mong mình có thể can đảm hơn.”
Có người khuyên đừng nghĩ , cưới Thẩm Điềm chưa chắc đã có ngày hôm nay.
Ít nhất tôi đã đồng cam cộng khổ cùng dựng sự nghiệp.
Năng lực và phẩm chất của tôi đâu có gì đáng chê.
Nụ nơi khóe miệng Phó Cảnh Niên dần tắt.
“Cậu hiểu Thẩm Điềm sao?”
“Lâm Tịch Nguyệt ở bất cứ phương diện nào, cũng không bằng ấy.”
“Mấy lời như , đừng để tôi phải nghe lần nữa.”
Tôi đứng ngoài cửa phòng bao, tay vẫn cầm tờ kết quả ung thư mới nhận.
Không biết tin nào khiến tôi đau lòng hơn.
2
Tôi là người rất chậm chạp trong chuyện cảm.
Bao năm kết hôn, Phó Cảnh Niên chẳng hề quan tâm đến những nghi thức.
Chưa từng tặng quà vào bất kỳ dịp lễ nào.
Tôi tự thuyết phục mình rằng, là người thực tế, không thích mấy chuyện màu mè.
Anh thường bận tiếp khách, cả đêm không về nhà.
Tôi tự nhủ với bản thân, tất cả đều là vì sự nghiệp của chúng tôi.
Anh ấy rất độc miệng, thường xuyên chê bai cách ăn mặc của tôi, mỉa mai rằng eo tôi không đủ thon, da không đủ trắng.
Tôi chỉ cho qua nghĩ rằng là kiểu đàn ông gia trưởng, không biết lời ngọt ngào.
Tôi đã bào chữa cho vô số lần, che đậy sự thật rằng chưa từng tôi, giả vờ như mình đang sống hạnh phúc.
Nhưng cơ thể luôn thành thật hơn lý trí.
Bác sĩ , ngoài yếu tố di truyền, ung thư còn là một căn bệnh đến từ cảm .
Sáu năm hôn nhân, sự lạnh nhạt và đè nén lặp đi lặp lại mỗi ngày đã bào mòn cảm tôi dành cho .
Và kéo theo đó, thân thể tôi cũng bị hủy hoại đến mức chẳng còn nguyên vẹn.
Giờ mọi thứ sắp kết thúc, tôi lại thấy nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Phó Cảnh Niên , nếu lại từ đầu, muốn dũng cảm hơn một chút.
Còn tôi nghĩ, nếu lại từ đầu…
Tôi sẽ không bao giờ gặp Phó Cảnh Niên nữa.
Tôi nhắm mắt lại, đầy tiếc nuối.
Không ngờ, khi mở mắt ra lần nữa, người tôi thấy vẫn là Phó Cảnh Niên.
Anh đứng khoanh tay bên cạnh, Thẩm Điềm cắt bánh kem, ánh mắt đầy cưng chiều.
Điện thoại lại vang lên, nụ trên mặt Phó Cảnh Niên biến mất, lông mày nhíu chặt.
“Lâm Tịch Nguyệt, —”
“A lô, là người nhà của Lâm Tịch Nguyệt phải không? Đây là Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Nam Thành, Lâm Tịch Nguyệt đã qua đời lúc 18 giờ 07, mời đến thủ tục.”
Phó Cảnh Niên sững người vài giây, siết chặt điện thoại, bật khinh.
“Lâm Tịch Nguyệt dạy thế đúng không? Hơ, cũng biết bày trò rồi ha, còn biết người lừa tôi nữa.”
“Lừa cái đầu ! Tôi bận muốn chết, ai rảnh rỗi rảnh rang mà như chứ?”
“Nếu còn không đến, tôi sẽ báo cảnh sát. Bỏ mặc thi thể là phạm pháp đấy, để xem ngồi tù mấy năm, đồ ngu!”
Nhân viên bệnh viện bận từ chiều tới giờ còn chưa kịp ăn cơm, oán khí còn nhiều hơn cả ma.
Phó Cảnh Niên bị mắng một trận, sắc mặt lập tức lộ vẻ hoảng loạn.
Anh vội vàng quay đầu rời khỏi khách sạn, Thẩm Điềm gọi với theo mấy lần mà cũng chẳng buồn ngoái lại.
3
Trên hành lang bệnh viện, Phó Cảnh Niên chạy như điên, đến cả giày cũng rơi mất một chiếc.
Khi thấy thi thể phủ vải trắng, bất chợt lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Đây là trò đúng không?”
“Lâm Tịch Nguyệt, ra đây cho tôi!”
“Đồ thần kinh!”
Y tá trực kéo mạnh tấm vải trắng.
“Người nhà bệnh nhân, lại đây xác nhận rồi ký tên đi, nhanh lên!”
Nhìn rõ gương mặt tôi.
Chỉ một giây sau, sắc mặt Phó Cảnh Niên trắng bệch như tờ giấy, khuỵu chân ngã phịch xuống đất, lảo đảo bò tới, nắm chặt lấy tay tôi.
Phó Cảnh Niên gào khóc như đứa trẻ.
“Lâm Tịch Nguyệt! Tịch Nguyệt! Vợ ơi! Vợ à, em tỉnh lại đi——”
“Hơ——”
Bên tai tôi bất chợt vang lên một tiếng hừ đầy khinh miệt.
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo bào đen kiểu cổ trang, khuôn mặt lạnh lùng mà điển trai đang đứng bên cạnh.
Hắn lạnh nhạt gật đầu với tôi.
“Hắc Vô Thường, cứ gọi ta là đại nhân Phạm.”
Gì trời, thế giới này thực sự có Hắc Bạch Vô Thường à?
Tôi căng thẳng siết chặt bàn tay.
“Đại nhân, tôi chết rồi sao?”
Hắc Vô Thường:
“Ừ.”
“Đi.”
Giọng điệu lạnh lùng, không thừa một chữ.
Tôi tiếc nuối quay đầu, liếc Phó Cảnh Niên một lần cuối.
Rõ ràng chưa từng tôi, mà sau khi tôi chết, lại đau lòng đến thế.
Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là, trong lòng , tôi cũng từng có một chút vị trí?
Vậy thì cuộc hôn nhân sáu năm này, ít nhất cũng không phải là một trò .
Hắc Vô Thường thấu suy nghĩ trong lòng tôi, bật lạnh.
“Người bình thường mất một con gà cũng đau lòng.”
“Khóc vài ngày sau khi chết, quá bình thường. Một tháng sau là quên sạch.”
4
Hắc Vô Thường đã đoán sai.
Tôi chết rồi, Phó Cảnh Niên phát điên thật sự.
Ngày đầu tiên, ôm thi thể tôi ngồi suốt cả đêm, ai đến cũng kéo không ra.
Ngày thứ hai, khóc đến mức nôn ra máu.
Ngày thứ ba, Thẩm Điềm đến thăm, mắt đỏ ngầu, từ trong bếp cầm ra một con dao bếp, định ta, bắt ta đền mạng cho tôi.
“Tất cả là tại , đồ đàn bà thối tha! Chính với tôi rằng giấy chẩn đoán là giả, chính chết Tịch Nguyệt!”
Thẩm Điềm sợ hãi hét lên bỏ chạy.
“Anh đừng kích ! Giết tôi rồi cũng phải ngồi tù đấy!”
“Giết xong tôi cũng tự sát, tôi theo ấy xuống dưới. Đây là điều chúng ta nợ ấy!”
Mọi người vội vàng can ngăn, giằng lấy con dao khỏi tay .
Phó Cảnh Niên bị mấy người đàn ông ép chặt xuống đất, đập đầu xuống nền gạch, gào khóc như điên.
Ngày thứ bảy, dần chấp nhận sự thật.
Bỏ ra số tiền lớn, mua cho tôi một mảnh đất phong thủy tuyệt vời để mộ phần.
Ngày thứ mười, ngày thứ hai mươi…
Mỗi đêm, Phó Cảnh Niên đều ngủ trước bia mộ của tôi.
Buổi sáng, chuẩn bị sẵn bữa sáng, kiên nhẫn dùng khăn lau từng chút một bụi bẩn trên tấm bia.
“Vợ à, muốn mua món em thích ăn, mà nghĩ mãi cũng không biết em thích gì.”
Trước bia mộ, đặt đầy những món ăn thịnh soạn.
Sữa đậu nành với quẩy, bánh bao, sủi cảo, sandwich, cơm nắm, bánh mì…
Đông Tây đủ kiểu, lộn xộn đủ món.
Phó Cảnh Niên dùng tay che mắt, những giọt lệ long lanh rơi qua kẽ tay.
“Anh thật sự không phải là một người chồng tốt.”
“Nếu lại, muốn mỗi ngày tự tay nấu bữa sáng cho em, có không?”
Không ai trả lời.
Gió nhẹ cuốn lá khô rơi lên vai .
Đám người ở âm phủ—à không, đám ma—đứng xem mà thở dài cảm thán.
“Chà, si quá đi mất, cảm thật ấy.”
“Đúng , tôi cũng sắp khóc rồi nè.”
5
Những năm gần đây, tỷ lệ sinh giảm nghiêm trọng, người chết mỗi năm còn nhiều hơn người sinh ra.
Hàng dài người chờ đầu thai.
Tôi lấy số thứ tự, phải chờ đến năm mươi năm sau mới tới lượt.
Ở âm phủ có một màn hình lớn.
Trên đó liên tục phát hình ảnh từ dương gian về những người còn đang tưởng nhớ.
Ai còn người thân nhớ đến nhiều, thì vị trí hiển thị trên màn hình càng ưu tiên.
Đám ma không có việc gì , mỗi ngày đều ngồi xem như xem truyền hình, vừa xem vừa tám chuyện.
Lão Lâm chết hai mươi năm rồi, năm nay con ông ấy vẫn còn nhớ, vừa khóc vừa cúng giỗ, đúng là con hiếu thảo.
“Lão Lâm sao trông không vui?”
“Vui cái đầu, lúc sống ông ta trọng nam khinh nữ, chỉ tốt với con trai, còn muốn hút máu con .”
“Rốt cuộc đến lúc chết, vẫn là con lo liệu hậu sự. Mỗi lần chiếu cảnh này là một lần vả thẳng vào mặt ông ta.”
Một ông cụ gầy trơ xương, ôm mặt ngồi thụp xuống đất khóc như mưa.
“Là do tôi mù mắt! Chiêu Đệ ơi, đừng nhớ bố nữa, bố không xứng đâu…”
Màn hình chuyển cảnh.
Phó Cảnh Niên ngồi trên ghế việc, tay cầm ảnh tôi, ngẩn người .
Thư ký đứng bên cạnh, cung kính báo cáo.
“Phó tổng, theo cầu của , khu đất cạnh nghĩa trang đã xây xong một khu dân cư kèm nhà trẻ. Giá nhà chỉ bằng một nửa khu vực xung quanh, chắc chắn sẽ có người mua.”
Phó Cảnh Niên gật đầu.
“Ừ. Cô ấy thích trẻ con, thích nơi đông vui.”
“Bên đối diện xây thêm một công viên, trồng đầy hoa đào. Cô ấy thích hoa đào nhất.”
Thư ký do dự.
“Phó tổng… không phải mới là người thích hoa đào sao? Anh thích là vì… vì Thẩm—”
Phó Cảnh Niên đột nhiên nổi giận.
“Không nhắc đến cái tên tiện nhân đó!”
Anh như phát điên, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh.
“Tịch Nguyệt, đã báo thù cho em rồi.”
“Nhà họ Thẩm sắp sản, em cứ chờ xem.”
Đám quỷ dưới địa phủ vỗ tay cảm thán.
“Ghê gớm thật! Quá si rồi đó!”
“Phải đấy, gần một năm rồi, mà trong lòng ta vẫn chỉ có Lâm Tịch Nguyệt, đúng là thâm hiếm có.”
Mấy năm gần đây, tiền âm phủ thì lạm phát,
Còn một thứ khác thì ngày càng khan hiếm đến đáng sợ.
Đó là— cảm chân thành nơi dương gian.
Thời xưa, một người đàn ông tưởng nhớ vợ đã mất mười mấy hai chục năm cũng là chuyện thường.
Nhưng thời hiện đại, nhịp sống nhanh, đừng đến vài năm, mà kiên trì vài tháng đã là sâu nặng lắm rồi.
Tôi đến địa phủ, lại chiếm giữ vị trí top 1 trên màn hình suốt một năm trời.
Mọi người đang xuýt xoa thì bỗng một cơn gió đen thổi qua.
Tất cả vội đứng nghiêm trang.
“Đại nhân Vô Thường!”
“Ừm. Lâm Tịch Nguyệt, lại đây.”
Hắc Vô Thường mặt lạnh như băng ngàn năm, ngước mắt tôi.
“Đi thôi, theo ta lên dương gian một chuyến.”
Tôi kinh hãi.
“Dương gian? Tôi còn có thể quay lại sao?”
Hắc Vô Thường ngắn gọn.
“Gần đây Diêm Vương cũng thường xuyên xem cái màn hình đó.”
“Ngài ấy lòng trắc ẩn, bảo ta dẫn Phó Cảnh Niên xuống đây theo .”
Bạn thấy sao?