19
“Bây giờ… có thể chưa?”
Tôi sốt ruột tới mức lòng như lửa đốt.
Đại sư và đạo sĩ dẫn chúng tôi đến một gian phòng nhỏ bên cạnh, sau khi đóng cửa lại mới bắt đầu lên tiếng.
“Là thế này, oán khí trên người cậu ấy—bắt nguồn từ kiếp trước của em.”
“Kiếp trước em là một vị tướng quân, địch vô số. Tuy là vì nước vì dân, người chết dưới tay em… cũng là mạng người.”
“Mạng đổi lấy mạng, oán khí chất chồng như núi. Nợ mạng của em quá nặng, chết rồi không vào luân hồi , phải xuống địa ngục chịu cực hình.”
“Chỉ khi nào xóa sạch hết nghiệp sát trên người, mới có thể đầu thai chuyển thế.”
Tôi — có oán khí trên người?
Tôi lập tức quay đầu, không dám tin mà Sở Cảnh.
Thảo nào…
Thảo nào ba ngàn năm nay chưa từng đi vào luân hồi.
“Sau khi em chết trận, Sở Cảnh tìm đến ta.”
“Thằng nhóc đó quỳ trước mặt ta, cầu xin ta chuyển hết oán khí trên người em sang cho nó.
Cực hình dưới địa ngục, nó nó nguyện thay em chịu hết.”
“Ban đầu ta không đồng ý. Ai người nấy gánh, nhân quả mỗi người đều có.”
“Nhưng thằng nhóc đó quá cố chấp, quỳ ngoài đại điện của ta suốt ba ngày ba đêm, ai khuyên cũng không nghe.
Ta bị nó phiền đến mức hết chịu nổi, đành đáp ứng.”
Sở Cảnh… đã thay tôi xuống địa ngục.
Thay tôi chịu hình .
Sự thật đó vang lên trong tai tôi như sấm sét, tai tôi ù đi, não như bị đánh rỗng.
Trái tim đau như bị lưỡi dao sắc nhất cứa từng nhát, từng nhát.
Cổ họng khô khốc, tôi thậm chí không thể cất tiếng.
“Vì sao…”
“Vì sao lại gánh thay tôi những món nợ máu đó?”
Tôi siết chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào đốt ngón, cố gắng để giọng mình không run rẩy.
Sở Cảnh im lặng một lát, rồi thở dài khẽ, đưa tay ôm tôi vào lòng.
“Lúc thấy quốc sư, ta đã biết… chuyện này không thể giấu nữa.”
“Đừng buồn. Kiếp trước ta thân ở ngôi cao, một người dưới một người trên vạn người, mà lại chỉ có thể trơ mắt người ta đi vào chỗ chết, không có cách nào ngăn cản.”
“Cho em sạch sẽ, không vướng oán nghiệp mà đi đầu thai,
là điều duy nhất… ta có thể cho em.”
“Không sao đâu, chuyện đó đã qua rồi.”
Sở Cảnh liên tục xoa lưng tôi, dịu dàng dỗ dành.
Tôi vùi mặt trong ngực .
Sao có thể “không sao”?
Đó là… cực hình dưới địa ngục.
Là hồn phách — sao mà chịu nổi…
“Có đau không?”
“Không đau.” Sở Cảnh áp trán vào tôi, giọng mềm nhẹ, “Ta cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.”
“Không đau cái rắm!”
Đại sư trợn mắt lườm.
“Cậu chịu ba ngàn năm rồi, đau tới mức tê dại luôn thì có!”
“Dạo gần đây địa phủ có biến , nếu ta đoán không sai… thì cậu đã trốn ra , đúng không?”
“Dùng hồn thể bước vào nhân gian, oán khí không còn bị áp chế.
Không bao lâu nữa, cậu sẽ tan thành từng mảnh hồn.”
20
Hồn phách vỡ vụn…
Không .
Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Cho dù phải lấy mạng đổi mạng, tôi cũng không chùn bước.
“Vậy… có cách nào không?” Tôi nghiêm giọng hỏi.
“Có thể chuyển oán khí… trở lại người tôi không?”
“Xì, tưởng cái này là trò trẻ con à? Muốn kéo tới đẩy lui là chắc?”
Đạo sĩ lắc đầu, hất cằm như thể tôi đang .
“Nhưng mà—”
Sở Cảnh đột nhiên kéo tôi ra sau lưng , nhẹ nhàng lắc đầu, quay sang hỏi đại sư bằng giọng trầm thấp:
“Ta còn bao lâu?”
“Sở Cảnh!”
Tôi lo lắng thốt lên.
“Ai ya, trẻ con bây giờ đúng là hấp tấp. Bình tĩnh đã.”
Đại sư giơ tay ra hiệu, sau đó chỉ vào tôi:
“Oán khí thì không thể chuyển đi nữa, —em còn công đức.”
“Cô tuy kiếp trước sát nghiệt sâu dày, bản tính vẫn là lương thiện.
Trong mấy kiếp luân hồi sau này, đã không ít việc tốt, công đức tích lũy cũng chẳng ít đâu.”
“Chuyển công đức sang cho cậu ta, oán khí trên người sẽ áp chế, sau đó dưới ảnh hưởng của công đức, nó sẽ từ từ tan biến.
Đến khi oán khí tiêu sạch, cậu ta cũng có thể luân hồi như người bình thường.”
“Con đồng ý!”
“Không !”
Tôi và Sở Cảnh cùng lúc bật thốt.
“Tại sao không ?!”
Tôi gấp đến mức giọng có chút bén nhọn.
Sở Cảnh chắn trước mặt tôi, ánh mắt kiên quyết.
“Chuyển công đức… có ảnh hưởng gì đến A Nhàn không?”
“Cái đó…”
Đại sư sờ râu, lơ đễnh đáp:
“Cũng không có gì to tát.
Chỉ là… sẽ hơi xui xẻo một chút thôi.
Ví dụ như đi đường dễ vấp, uống nước bị nghẹn, ăn cơm sặc,
mua vé số không trúng, phát tài thì đừng mơ. Đại khái đó.”
…
Chỉ ?
Tôi chưa từng trúng số, cũng đâu có hy vọng giàu.
Tôi kéo áo Sở Cảnh, trừng mắt :
“Anh chờ suốt ba ngàn năm, chẳng phải là vì muốn ở bên tôi sao?”
“Anh mà không cho tôi đồng ý chuyện này, để tan hồn rồi tôi sẽ tự sát.”
“Không đi đầu thai luôn. Tôi tìm Diêm Vương tính sổ, bắt ông ta đánh tôi tan luôn,
hai đứa mình kiếp sau khỏi gặp lại.”
“Em thì . Tự suy nghĩ đi.”
Sắc mặt Sở Cảnh vô cùng phức tạp, im lặng thật lâu rồi mới đại sư lần nữa:
“Thật sự… không có tác dụng phụ nào khác sao?”
“Tiểu tử, đến lời của ta mà cậu cũng không tin à?”
Đại sư trừng mắt, phồng má thổi râu:
“Nhắc lại, nếu không phải cậu từng gọi ta là sư phụ,
ta còn lâu mới thèm quản cái chuyện lằng nhằng của cậu.”
Rồi ông quay sang đá một phát vào cái đạo sĩ đang vừa ngồi ăn hạt dưa vừa xem kịch vui nãy giờ:
“Đừng ăn nữa! Lão bất tử!
Dậy đi việc!”
22
Sở Cảnh… vẫn còn đây.
Anh đã trèo lên từ địa ngục, tìm tôi rồi.
Tôi run rẩy, đưa tay bám chặt lấy vai , dốc hết sức cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo quen thuộc ấy, không ngừng xin lỗi:
“Xin lỗi… là em không đủ mạnh mẽ.”
“Là em đã không giữ lời hứa… để đơn suốt ngần ấy năm.”
Cổ họng tôi khô rát, lời nghẹn lại, chỉ còn có thể siết chặt lấy vạt áo trước ngực .
Sở Cảnh cúi xuống, từng chút từng chút hôn lên tóc tôi.
“Không đủ mạnh là … là không bảo vệ em.”
“Cho dù thành quỷ rồi… vẫn phải để em dùng công đức cứu mình.”
“Người vô dụng, là .”
Tôi vùng ra khỏi lòng , tức giận hét lên:
“Không phải! Anh—”
“Ôi dào ôi, thôi thôi! Hai đứa đừng có em em ủy mị nữa,
muốn sến thì về nhà mà sến đi!”
Tôi quay đầu lại thì thấy đại sư đang ngồi ở góc tường, cùng đạo sĩ vừa gặm hạt dưa vừa… xem tiết.
“…Vậy trận pháp vừa rồi có thành công không ạ? Công đức của con… chuyển chưa?”
Đại sư rung chân một cái:
“Đương nhiên rồi, cái trận cỏn con ấy có gì khó đâu.
Chúc mừng hai người, tiếp tục ‘nhân – quỷ chưa dứt’ nhé!”
Sở Cảnh đỡ tôi đứng dậy, cúi đầu thi lễ thật sâu:
“Đa tạ hai vị.”
Đạo sĩ khoát tay:
“Thôi khỏi khách sáo. Nè có mua bùa tránh xui không?
Thề đấy, hàng thật, hiệu quả luôn, linh lắm cơ!”
Tôi lập tức căng thẳng:
“Oán khí chẳng phải đã áp chế rồi sao? Còn xui cái gì nữa?”
Đạo sĩ nhún vai:
“Không phải ảnh — là đó.
Cô quên à? Giờ là ‘mệnh xui cực hạn’,
mua bùa đi, ít ra cũng đỡ xui một nửa,
ví dụ như không trượt chân lăn cổ chết chẳng hạn.”
Tôi: ……
Đại sư ha hả, không phản bác lấy một lời.
Tôi hỏi:
“Bao nhiêu?”
Đạo sĩ giơ sáu ngón tay.
Tôi đáp không chớp mắt:
“Được, sáu đồng thì sáu đồng. Cho tôi một trăm tấm.”
Đạo sĩ: ?
Sau một màn cò kè mặc cả y như gà bay chó sủa,
tôi… thành công mua 100 tấm bùa với giá 600 đồng.
Dù hiệu quả thật hay không thì dán lên trước đã.
Sau một hồi thăng trầm sinh ly tử biệt, tôi rã rời cả người.
Nhưng may thay, cái kết cuối cùng vẫn là trọn vẹn.
Tôi tựa vào người Sở Cảnh, lảo đảo xuống núi:
“Chồng ơi, thiệt thòi cho rồi, theo em sống những ngày nghèo khổ.”
Sở Cảnh sững lại:
“Em gọi … là gì cơ?”
Tôi chớp mắt tinh nghịch:
“Chồng á, gọi thế trong xã hội hiện đại mà. Hay thích em gọi là phu quân hơn?”
Tôi vén một lọn tóc dài của , quấn vào ngón tay mình.
“Phu quân cũng , đời trước em chưa từng gọi.”
Kiếp trước khi bị ép đến tuyệt vọng, toàn gọi thẳng tên .
Yết hầu Sở Cảnh khẽ chuyển , tay ôm lấy tôi càng siết chặt.
Anh còn chưa kịp thêm gì… thì từ trong rừng gần đó, một con lợn rừng không biết từ đâu phóng ra, hùng hổ xông thẳng về phía tôi.
Cái quỷ gì trời?! Chỗ này mà có lợn rừng á?!
Tôi đứng đơ người.
Sở Cảnh lập tức kéo tôi ra sau, bùa tránh xui dán trong áo bay ra,
bị gió thổi trúng ngay vào mắt con lợn —
Nó loạng choạng vài bước, sau đó đâm đầu vào bụi cây.
Tôi: ……
Không thể tin , đồng tiền này xứng đáng thật sự.
“Em có sao không?”
Sở Cảnh lo lắng.
Tôi lắc đầu:
“Không sao, chỉ bị hù chút.
Bảo vệ chùa chắc sắp tới rồi, mình đi tiếp thôi.”
Vừa xuống đến chân núi, thì có một mặc đồ linh vật dễ thương ôm hộp bốc thăm đi tới:
“Hai ơi~ Tụi em là nhân viên khách sạn Phi Hồng, hiện đang kết hợp với Bạch Vân Tự tổ chức hoạt tặng quà,
chỉ cần ghé thăm chùa là có thể rút thăm trúng thưởng! Hai thử một lần nha?”
Rút thăm à?
Thôi khỏi, tôi xác định là mình xui level thần thánh rồi.
Tôi bèn đẩy đẩy Sở Cảnh:
“Anh rút đi.”
Anh tiện tay rút một lá — trên giấy in rõ rành rành: GIẢI ĐẶC BIỆT.
Cô nhân viên vui tới mức nhảy cẫng lên ba cái, rồi vội vàng đi lấy phần thưởng.
Tôi trợn mắt.
Cái vận này…
“Không lẽ là…
Công đức của em chuyển hết sang ,
em xui thì … siêu may mắn luôn?”
Sở Cảnh nghĩ một lúc:
“Chắc cũng có thể.”
“Ha!”
Tôi sặc sụa, nhào lên ôm lấy , hôn lên môi một cái thật kêu:
“Cho nên mới —
hai ta trời sinh một cặp, hợp nhau đến từng tế bào luôn đó biết không!”
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?