Ba tôi trừng mắt: "Trần An An, con tưởng ba đây ngu à? Làm căn cước thì cần gì hộ khẩu? Đừng có học người ta bỏ nhà theo trai, ba vặn cổ con bây giờ! Hôm nay là thứ Sáu rồi, mai là cuối tuần, bên thông gia qua cũng đồng ý ra mắt rồi, con ở yên trong nhà cho ba. Chuyện căn cước để tuần sau."
Ăn trưa xong hai người lại kéo nhau ra ngoài bận gì đó, trước khi đi còn khóa cửa ngoài.
Tôi vội lôi điện thoại mới ra, nhờ lúc ở nhà Tiểu Vũ đã add WeChat nên may còn kịp. Sau khi liên lạc với Tiểu Vũ, mặc kệ bên kia kêu ầm hỏi tôi biến đi đâu mấy ngày, tôi chỉ hỏi xin số Tống Triết.
"Tống Triết, hôm nay thứ Sáu rồi." Tôi cầm điện thoại, không hiểu sao giọng nghẹn lại.
Chúng tôi quen nhau chưa lâu, chưa thể sống chết gì cho . Nhưng ba mẹ ầm lên như , tôi càng thấy này khó khăn, càng không muốn gả cho ai khác ngoài ấy.
"Ừ, em đang ở đâu, qua đón."
Giọng trầm ấm của Tống Triết vừa vang lên, tôi đã bật òa khóc: "Huhu, em bị ba mẹ nhốt trong nhà."
"Cho địa chỉ."
Tôi vừa khóc vừa đọc địa chỉ: "Họ ra ngoài rồi, để em một mình ở nhà, em... a——"
Một con gián chui qua chân tôi hét lên thất thanh, cuống quýt cầm dép đập chết. Nhìn lại điện thoại thì cuộc gọi đã bị ngắt. Tôi gọi lại thì không ai bắt máy.
Cái gì trời, rốt cuộc có tới không?
Mà dù sao thì cửa cũng bị khóa ngoài, tới cũng vô dụng hà.
Tôi thở dài nằm lăn trên sofa, lòng trống rỗng buồn thiu. Căn hộ này nằm ở góc cuối tòa, từ ban công có thể ra hồ, phong cảnh vô cùng đẹp tuyệt.
Tôi nằm ngây ra ban công.
Rồi tôi thấy có sợi dây từ trên rủ xuống.
11.
Mắt tôi tròn xoe, vội chạy ra mở cửa ban công.
Sợi dây lắc lư, tiếp theo là bóng Tống Triết xuất hiện ngay trước mặt. Anh mặc đồ huấn luyện ôm sát, áo thun xanh bó căng theo cơ bắp, mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt sáng lạnh lẽo, tay siết sợi dây, ánh hoàng hôn lúc này đang phủ vàng lên người .
Sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống ban công.
Không từ nào có thể diễn tả đẹp trai cỡ nào lúc đó. Cũng không có từ nào tả cảm tôi lúc thấy .
"An An, không sao chứ?"
Nghe xong câu đó, tôi không chần chừ nhào tới ôm chặt eo , dúi đầu vào ngực : "Tống Triết, em nhớ chết đi ."
Anh dịu dàng vỗ lưng tôi, tay đỡ vai đẩy tôi ra một chút: "Anh vừa huấn luyện xong nên người đang nhiều mồ hôi lắm."
Mặt hơi đỏ, miệng thì thở dốc.
"Miệng cũng có mồ hôi à?" Tôi thẳng , ánh mắt nóng rực.
Anh khựng một nhịp, rồi bật khẽ, cúi đầu hôn tôi.
Chúng tôi cứ thế hôn nhau nồng nhiệt trên ban công, đúng lúc hoàng hôn lặn xuống, ánh vàng đổ rực rỡ cả một khoảng trời. Còn tôi lại cảm thấy mình sắp tan ra trong vòng tay Tống Triết.
"Tống Triết, mình đi căn cước mới trước, rồi đi đăng ký kết hôn.. À, cửa bị khóa ngoài, mở không?"
Tống Triết lắc đầu, kéo tôi ngồi xuống sofa: "An An, mình ở đây chờ ba mẹ em về. Cuộc hôn nhân không ba mẹ chúc phúc thường khó hạnh phúc. Anh không muốn em chịu uất ức. Họ đã tìm đối tượng cho em rồi, để so xem ai tốt hơn." Anh vừa vừa nắm chặt tay tôi, "Anh sẽ đường đường chính chính cưới em."
12.
Chúng tôi ngồi từ chiều muộn đến tận tối đêm, cuối cùng chỉ nhận cuộc gọi của mẹ tôi: "An An, tối nay ba mẹ không về, trong xưởng có chuyện. Con ngoan ngoãn ở nhà đi. Nhân tiện dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng, sáng mai thông gia tới thăm đó. Nhớ dậy sớm trang điểm, mặc cái váy hồng mẹ mới mua cho biết chưa?"
Chết thật, tôi với Tống Triết thế là bị kẹt trong nhà, rồi sáng mai cùng chờ gặp đối tượng coi mắt luôn à?
Tôi và Tống Triết nhau, hơi lúng túng ho nhẹ: "Không sao, lát đi."
"Đi đâu? Giờ tối om, dây trượt xuống thì dễ chứ trèo lên nguy hiểm lắm." Tôi nhào tới ôm eo , "Không cho đi."
Anh bật bất lực: "Anh xin phép nghỉ ở đội rồi, còn phải về hủy phép nữa. Anh đi bằng cửa chính mà, có dụng cụ mở khóa." rồi hôn nhẹ trán tôi, "Nhớ đóng cửa cẩn thận. Sáng mai sẽ qua. Chuyện đăng ký kết hôn không nên vội vàng, sẽ thuyết phục ba mẹ em sau."
Tôi gật đầu, lưu luyến rời đi.
Tống Triết đẹp trai, tư cách đường hoàng, tính lại tốt. Tôi thật sự đã nhặt báu vật rồi. Dù ba mẹ gì đi nữa, tôi cũng nhất định chỉ cưới Tống Triết thôi.
Trước khi ngủ, mở WeChat thì thấy Tiểu Vũ spam một đống tin nhắn thoại 60 giây. Nghe vài cái thì thấy hình như nhà ấy cũng có chuyện, giọng Tiểu Vũ đầy chắc chắn vang trong tai tôi: "Chị dâu yên tâm, em lo hết. Cứ giao cho em!"
Tôi mơ màng thiếp đi, hoàn toàn chẳng nghe rõ em ấy lải nhải cái gì.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy trang điểm, mặc váy hồng mẹ mua, ngồi ngay ngắn trên sofa chờ khách. Dù đối phương là con nhà ân nhân cứu mạng, phép lịch sự tôi vẫn giữ, thái độ tôi nhất quyết rõ ràng. Tôi sẽ không đồng ý cưới ai ngoài Tống Triết hết.
Đến gần trưa, ba mẹ xách mớ rau củ về, phòng khách gọn gàng thì mãn nguyện: "Ừm, dọn cũng đấy. Nhanh, mau đi pha cho ba ly trà, người ta sắp lên tới nơi rồi!"
13.
Bác sĩ Tống là một trung niên rất lịch lãm, dáng vẻ nho nhã, còn bác thì hiền hòa, dễ mến, tôi hai người rất có thiện cảm. Hai bác cầm tay tôi chuyện đầy thân thiết, trên mặt bác Tống còn đầy áy náy.
"An An à, con trai bác nó bận quá. Sáng nay tính đi cùng tụi bác mà đội gọi một cú điện thoại là phải chạy ngay."
Tôi mỉm lắc đầu: "Không sao đâu ạ, bác . Anh ấy tới hay không cũng không quan trọng. Nhưng có chuyện này cháu phải rõ: cháu đã có trai rồi, tụi cháu rất nhau, đã tính kết hôn. Việc này hoàn toàn là ba mẹ cháu tự ý sắp đặt, ngoài trai cháu ra, cháu sẽ không cưới ai khác đâu ạ."
Vừa dứt lời, mặt ba mẹ tôi lập tức sầm xuống, hai bác Tống cũng tỏ ra hơi ngại ngùng.
Mẹ tôi giận dữ gầm lên: "Trần An An, con còn bậy nữa thì mẹ sẽ không để yên đâu!"
Bác Tống vội xòa dàn hòa: "Thôi chị Chu à, giờ con nít tụi nó tự quyết hết rồi mà. Hầy, cũng tiếc thật, chuyện này thành ra rắc rối quá."
Nhưng mẹ tôi không nghe, bước tới cấu mạnh tay tôi: "Nó tự quyết cái gì? Nó chỉ biết học với học, từ bé đến giờ có quen ai đâu. Bây giờ thì sao, vừa quen có một tuần đã đòi cưới người ta? Rõ ràng là bị dụ dỗ. Trần An An, trừ phi mẹ chết, bằng không con đừng hòng cưới cái thằng đó!"
Ba tôi mặt cũng đen như đáy nồi, đứng đó mắng mỏ tôi. Tôi cứng cổ cãi lại, cả phòng ầm ĩ như cái chợ.
Đang lúc hỗn loạn thì cửa phòng bật mở.
Tống Triết mặc vest chỉn chu, tay xách rượu trái cây, mặt hơi sững lại khi cảnh tượng trước mắt.
"Ơ con, tưởng con về đội rồi mà, sao lại có thời gian tới đây?" Bác Tống mừng rỡ bước đến kéo tay , "An An, để bác giới thiệu, đây là con trai bác – Tiểu Triết."
Ba tôi ghé tai tôi thì thầm: "Đẹp trai không? Lính cứu hỏa đó, con chẳng phải mê lính cứu hỏa lắm hay sao? An An à, ba đâu con chi, thanh niên như nó tuyệt vời còn gì, đảm bảo hơn đứt cái thằng con đang quen luôn ấy."
Tôi gật gù: "Đẹp trai và ưu tú thật."
Ba tôi vừa nghe thì mừng, ngay sau đó mặt biến sắc: "Con... mới gì cơ?!"
14.
Tôi rồi bước tới chỗ Tống Triết. Anh đặt đồ xuống, đưa tay ôm vai tôi. Hai bên phụ huynh sững người chúng tôi như hóa đá. Đúng lúc đó sau lưng vang lên tiếng bước chân hối hả, rồi một lực mạnh đẩy tôi chúi về phía trước suýt ngã, may mà Tống Triết kịp ôm lấy tôi.
"Tôi cho mấy người biết, tôi đã có rồi, chị dâu tôi còn đang mang thai! Cô mà xen vào là kẻ thứ ba! Ba mẹ cũng đừng mơ, với chị dâu là trời sinh một cặp, con phản đối hôn sự này!"
Tống Tiểu Vũ đứng sau lưng tôi, vẫn giữ nguyên tư thế đẩy, hai tay duỗi thẳng, năm ngón xòe ra. Rồi ấy đờ ra, há hốc mồm: "Chị dâu? Sao chị lại ở đây?"
"Cái gì? Ai mang thai cơ?" Ba mẹ Tống luống cuống chạy tới, mẹ tôi cũng nheo mắt tôi nghi ngờ.
"Ơ... mấy người... mấy người..." Tiểu Vũ lướt mắt Tống Triết, lại liếc qua ba mẹ mình, rồi quay sang nhà tôi.
Sau khi kỹ một hồi, ấy vỗ đùi đánh chát: "Trời ơi hahaha! Ba mẹ ơi, người mà mấy người mai mối cho là chị An An hả? Chị ấy vốn đã là ấy rồi mà! Trời ạ, huống gì thế này, đúng là duyên trời định, trời sinh một đôi rồi, hahaha!"
Bác Tống vội vươn tay gạt Tiểu Vũ qua một bên, chen lại gần tôi: "An An, con mang thai hả?" Rồi quay sang lườm Tiểu Vũ, "Con gì thế? Không phải mới quen một tuần à?"
Tiểu Vũ gãi đầu: "Cái đó... không chỉ một tuần, quen cả tháng rồi mà..."
Bạn thấy sao?