Tống Triết sải bước đến gần, tách tay tôi ra khỏi mặt, mũi gần như chạm vào mũi tôi: "Không phải muốn kết hôn sao, sợ gì chứ?"
"Tôi... tôi không sợ." Tôi lúng túng quay mặt đi.
Tống Triết nhướng mày, một tay đặt lên vai tôi, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve, tôi tê dại, tim đập thình thịch, trong đầu tôi văng vẳng lời Tiểu Vũ ban sáng: "Chị dâu, em chỉ toàn thích dọa người thôi. Chị mà gật đầu cưới, ấy sẽ tìm mọi cách chị tự hối hận đó. Tất cả đều là để dọa chị sợ hết, thế nên chị nhất định phải vững tâm, phản công cho ấy cứng họng thì thôi!"
Gương mặt Tống Triết gần sát đến mức chỉ cần thở là chạm vào nhau. Cuối cùng, tôi hít sâu một hơi, quấn tay quanh cổ rồi hôn thẳng lên môi. Hai con người, môi chạm môi, như có luồng điện tê dại chạy khắp người. Tống Triết lập tức cứng đờ, tôi thầm trong bụng: ‘Sợ chưa, chắc sắp bỏ chạy rồi chứ hả?’ Nhưng eo tôi đột nhiên bị siết chặt, Tống Triết bế tôi lên, vừa hôn vừa lùi về phía giường.
Tôi hoảng hốt vùng vẫy: "Anh—— không phải——"
"Không phải cái gì?" Tống Triết cắn nhẹ vành tai tôi, "Trần An An, tôi không phải thánh nhân."
Hơi thở nóng hổi phả lên tai người tôi nhũn ra. Xong đời tôi rồi, thú thực thì tôi cũng thích ấy lắm, mới gặp có mấy lần mà đã như thế này thì tôi chịu không có nổi!
"Nhưng Tiểu Vũ chỉ dọa tôi thôi mà."
Trời ơi, đúng lúc then chốt mà tôi lại bán đứng đồng đội. Thật đáng thất vọng quá…
Tống Triết khẽ , lồng ngực rung lên, giọng khàn đặc: "Tiểu Vũ không sai, đó là nếu như——tôi không thích em."
Anh buông tôi ra, lấy một chiếc áo phông rộng từ trong tủ ra, giúp tôi mặc vào cẩn thận. Sau đó nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng, lạnh lùng : "Tối nay ngủ với Tiểu Vũ đi, chúc em ngủ ngon."
8.
Tôi đứng ngây ra giữa phòng khách, đầu óc chỉ văng vẳng câu ban nãy.
Nếu tôi không thích em? Vậy tức là ấy thích tôi?
Tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Cứ nghĩ về chuyện đó mà mặt đỏ bừng mãi cả một hồi.
"Sao chị lại ra đây, không phải chứ, bị tôi dọa chạy ra à?" Tiểu Vũ chạy tới nắm tay tôi, vẻ mặt tiếc nuối, "Chị mà gan hơn tí thì người bỏ chạy đã là tôi rồi! Haiz, giờ chị ra trước, ấy lại có cớ thủ thế. Vậy là coi như toang, con đường phía trước gian nan quá, đến cả chiêu mỹ nhân kế của Thanh Như cũng không ăn thua."
Cả đêm Tiểu Vũ cứ lải nhải bên tai, còn tôi lại mở mắt thao láo, trong đầu toàn là hình bóng của Tống Triết.
Anh ấy thích tôi thật sao? Thật ư?
"Anh tôi chắc chắn thích chị. Anh ấy chỉ sĩ diện thôi, lúc nào cũng không chịu thừa nhận. Em ra ngay mà, chị đúng chuẩn gu ấy luôn."
Tiểu Vũ kể rất nhiều chuyện, mà chỉ toàn về việc Tống Triết đối xử lạnh lùng với mấy khác ra sao, chỉ có tôi là ngoại lệ. Tôi mím môi, không gì trong lòng thì xốn xang đập trống liên hồi.
Sáng hôm sau, Tống Triết dậy sớm đi ở đội cứu hỏa. Sau đó tôi mượn tiền Tiểu Vũ bắt xe về chung cư của mình. Nhà tôi ở tầng 8, nhà mẹ ở tầng 12 cùng tòa. Sổ hộ khẩu còn để ở nhà mẹ, tôi phải lên lấy để thứ Sáu đi đăng ký kết hôn với Tống Triết. Tôi lục tung đồ đạc tìm hộ khẩu, vừa cầm vào một giây thì cửa bật mở.
Ba mẹ tôi kéo vali bước vào, trên mặt lấm lem bụi đường
"Trần An An, con nhỏ này! Cháy nhà không thèm gọi một cú điện thoại, ba mẹ lo đến bỏ cả kỳ nghỉ để về sớm, mẹ bóp chết con bây giờ!"
Mẹ lao tới định bóp cổ tôi, ba vội can: "Thôi thôi, bình tĩnh, người không sao là tốt rồi."
"Con nhờ bác gọi cho ba mẹ mà, con không sao, mấy ngày qua con ở nhờ nhà , cũng chưa kịp mua điện thoại mới."
Sau một trận mắng xối xả, mẹ tôi mới phát hiện cuốn sổ hộ khẩu trong tay tôi, mắt nheo lại.
"Con cầm cái này gì?"
"Đi đăng ký kết hôn. Con có trai rồi, chúng con sắp cưới."
"Cái gì?!" Mẹ đột ngột hét lên chói tai, "Ba mẹ mới đi có một tuần mà con đã đòi cưới chớp nhoáng như người ta hả, trong đầu con đang nghĩ gì ?!"
Lại một trận gà bay chó chạy.
Lần này, ngay cả ba tôi cũng không đứng về phía tôi, ông : "An An, ba mẹ đã đính hôn cho con rồi. Con không thể cưới người khác ."
9.
Nghe xong câu đó, tôi liền choáng luôn.
Cái gì mà tiết lạc hậu chứ? Thế kỷ 21 rồi, mà nhà tôi cũng không phải hào môn danh giá gì, tự dưng bày ra ba cái trò gì đâu.
"Sao ba mẹ cứ tự quyết ? Từ trước đến giờ có bao giờ cho con biết chưa?"
"Con đừng hỏi nhiều. Dù trai con là ai thì cũng không thể tốt bằng người mà ba mẹ chọn sẵn . Cứ tin đi, ba mẹ không con đâu. Cứ ở nhà cho ngoan, mấy hôm nữa ba mẹ mời bên đó đến chơi, cho hai đứa gặp mặt quen để nảy sinh cảm." Mẹ tôi quát tháo đến mức nước miếng bắn tung tóe.
Ba tôi ho nhẹ một tiếng, sau đó kéo tôi ra góc nhỏ riêng: "Ba mẹ đi du lịch lần này mới chốt thôi. Nhưng mà An An, con yên tâm, thằng nhỏ đó ba rồi, thiệt không chê vào đâu . Nếu ba mà là con, ba cũng muốn cưới nó ấy chứ."
Tôi trừng to mắt, hồn như bay ra khỏi xác.
Chửi tôi một tuần là đòi cưới vội, kết quả là hai người còn bá đạo hơn, cũng mới quen có một tuần mà muốn gả tôi cho người lạ rồi, thật đúng là hết thuốc chữa.
Tôi đưa tay véo mặt ba: "Ba bị người ta nhập hồn rồi hả, linh tinh gì ?"
Ba gạt tay tôi ra, cau mày: "Nói năng tào lao. Nghe ba nè."
Ba kể hết từ đầu đến cuối, tôi nghe xong mà chỉ biết câm nín. Nói ra thì cũng quái đản thật. Hồi trẻ ba tôi nghèo, bệnh nặng phải nhập viện mà không có tiền. Ông bà nội tôi quỳ xuống cầu xin thì có một vị bác sĩ tự bỏ tiền túi ra giúp ba tôi chữa bệnh. Sau này hai nhà vẫn qua lại thân thiết, hồi đó điện thoại chưa sử dụng rộng rãi, rồi nhà tôi dọn đi nơi khác nên dần mất liên lạc. Ai ngờ chuyến này ba mẹ đi Maldives du lịch lại cờ gặp nhau. Vị bác sĩ kia giờ đã nghỉ hưu, sau đó đã đặt một chuyến du lịch cho khuây khoả, trùng hợp lại đăng ký cùng tour với ba mẹ.
"Con trai người ta hơn 30 tuổi, ba mẹ còn gọi video với nó rồi. Trời ơi, mà nó mặt mũi sáng sủa, công việc đàng hoàng mà thấy ưng gì đâu. An An à, tin mắt ba mẹ đi, người chuẩn hơn con trăm lần ấy chứ. Gả vô nhà đó là phúc ba đời luôn." Ba tôi bắt đầu lải nhải như bà Tám, còn tôi sắp không chịu nổi mấy lời đó nữa rồi.
Cuối cùng hai người còn kéo nhau ra ngoài mua quần áo mới cho tôi, trước khi đi còn khóa trái cửa lại.
Tôi chẳng có số của Tống Triết, cũng không nhớ nổi số của Tiểu Vũ.
Trong nhà chỉ còn cái điện thoại bàn là hữu ích nhất mà tôi chẳng thể dùng nó.
Ba mẹ nhốt tôi trong nhà hai ngày nay, tôi sắp không chịu nổi mà có thể phát điên đươc rồi.
Bất đắc dĩ quá nên tôi chỉ đành quay số 119: "Alo, xin chào, ơn cho tôi tìm Tống Triết."
"Em à, trẻ con phải biết điều chứ. Đội trưởng Tống cũng chỉ là người bình thường chứ có phải minh tinh đâu. Em gọi kiểu này chiếm đường dây quá, có khi mạng người khác luôn đấy! Lần này nhắc nhở chứ lần sau còn tái phạm sẽ bị công an xử 3-15 ngày giam hành chính nha em."
Tôi thở dài trong tuyệt vọng rồi dập máy.
10.
Chớp mắt đã tới thứ Sáu, tôi nổi điên với ba mình: "Ba mẹ nghĩ gì , con còn đang đề tài với giáo sư, nếu không báo cho thầy biết, nhỡ đâu người ta không cho con tốt nghiệp thì sao?"
Ba tôi lập tức xị mặt, dúi điện thoại cho tôi: "Ây da, có ai cấm con liên lạc đâu. Mấy hôm nay bận lắm, dưới nhà cháy tan hoang phải sửa lại, hôm nay mới mua cho con cái điện thoại mới đây nè."
Tôi lạnh mặt nhét điện thoại vào túi: "Hộ khẩu đâu? Con đi lại căn cước nên cần đem theo."
Bạn thấy sao?