4.
Tôi cảm thấy nhờ mà mình đã liều lắm rồi, không ngờ Tiểu Vũ còn gan hơn tôi nữa, ấy lôi tôi thẳng đến đội cứu hỏa.
"Tôi muốn gặp chính ủy, tố cáo Tống Triết có vấn đề về tác phong."
Rồi hai bên gặp nhau, Tống Triết mặt lạnh tanh : "Tống Tiểu Vũ, em lại định loạn hả?"
Tiểu Vũ chẳng thèm , kéo tôi đi thẳng vào văn phòng chính ủy. Cô ấy bóp mạnh vào đùi tôi một cái, đau đến mức tôi phải nhe răng trợn mắt, mắt đỏ hoe cả lên.
"Chính ủy, đây là chị dâu em. Anh em hứa cưới người ta rồi giờ lại định nuốt lời, mong chính ủy giải quyết cho công bằng."
Chính ủy là một trung niên nghiêm nghị, nghe thì ngạc nhiên hai đứa tôi: "Chuyện gì thế này? Gọi Tống Triết qua đây."
Tống Triết vừa đến, Tiểu Vũ đã giành thế chủ : "Anh, em hỏi , có phải đã hứa cưới người ta rồi không?"
Tống Triết lạnh lùng tôi, mặt không đổi sắc gật đầu.
"Em hỏi tiếp, hai người có... kiểu như là hết của nhau rồi đúng không?"
Tống Triết nhíu mày. Còn tôi thì đỏ mặt tía tai, Tiểu Vũ lại nhéo tôi một cái khiến tôi chỉ biết tủi thân Tống Triết.
"Anh gì đi chứ——"
Gặp ánh mắt nghiêm nghị của chính ủy, Tống Triết bất đắc dĩ gật đầu, chuẩn bị mở miệng giải thích thì đã bị Tiểu Vũ ngăn lại: "Chính ủy—— ấy còn là đội trưởng đấy. Anh ấy với chị dâu quen nhau nhiều năm rồi, hai bên gia đình đều biết, giờ mà bỏ rơi người ta thì ảnh hưởng xấu lắm!"
"Được rồi, chuyện này tôi hiểu rồi. Hai đứa mau ra ngoài đi, để tôi dạy lại Tống Triết."
Tiểu Vũ nghe liền kéo tôi ra ngoài, đắc thắng tôi: "Chị dâu, là ổn rồi, cứ yên tâm nhé!"
Em chồng kiểu này không những có thể là phụ tá mà có khi còn là chủ lực luôn ấy chứ!
Chúng tôi đứng ngoài cửa đợi nửa tiếng thì Tống Triết mới đi ra. Sau đó ba người cùng về nhà, trên đường về, Tống Triết mặt lạnh như tiền, không câu nào. Về đến nơi, kéo tôi vào phòng, Tiểu Vũ còn đứng sau lưng giơ tay dấu cổ vũ.
Tống Triết đứng trước mặt tôi, cao hơn tôi cả cái đầu, ánh mắt ta đảo từ trên xuống dưới như muốn lột sạch tôi, tôi khó chịu muốn chết. Anh tiến lên một bước, ép tôi sát vào cánh cửa rồi chống một tay lên khung cửa, cúi sát bên tai tôi, giọng khản đặc vang lên.
"Giấy tờ của em khi nào xong?"
Anh vừa cất giọng mà tôi cảm giác như mình có thể đẻ luôn tại chỗ, chân tôi mềm nhũn bám vào cửa, không dám thẳng.
"Tuần sau."
"Ừ, đặt lịch đi, thứ Sáu tuần sau đi đăng ký kết hôn."
5.
"Cái gì, đăng ký kết hôn á?" Tôi trợn mắt ngẩng đầu .
Tôi cảm thấy nhà họ Tống đúng là hơi quái lạ. Tống Tiểu Vũ chỉ vì một bữa cơm mà bán đứng luôn ruột. Còn Tống Triết mới gặp tôi hai lần đã đòi kết hôn. Tôi mê trai thì có, chứ đâu có ngu! Tôi chỉ muốn đương ngọt ngào thôi, ai ngờ lại tính cưới vội như chạy giặc.
"Sợ hả, hửm?" Tống Triết nhướng mày, khóe miệng cong lên hiện rõ tà khí, đẹp trai muốn xỉu, suýt tôi tan chảy.
"Trần An An, tôi đã sẽ chịu trách nhiệm rồi. Nhưng nếu em không muốn cưới thì——"
"Tôi cưới!" Tôi vươn tay túm chặt vạt áo Tống Triết, gật đầu chắc nịch, "Tôi cưới mà."
Tống Triết sững người, ngoài cửa đã vang lên tiếng Tiểu Vũ hét ầm.
"Ôi——cưới đi! Cưới đi! A a a tôi sắp có chị dâu rồi!"
Mặt Tống Triết lại tối sầm, mở cửa trừng mắt Tiểu Vũ đang nhảy dựng lên.
Tiểu Vũ trừng lại, chống nạnh hếch cằm: "Nhìn cái gì, đi chợ mua đồ đi. Lát nữa em với chị dâu còn nấu cơm."
Tống Triết đi rồi, Tiểu Vũ liền lao đến ôm tay tôi, ha hả.
"Chị dâu, đúng không hổ danh là tiến sĩ, IQ đỉnh thật đấy. Anh em tính hù chị, ai ngờ chị lại lật ngược thế, ép ấy khỏi chối. Tuyệt vời luôn!"
Tôi gượng, nghĩ thầm: ‘Xin lỗi Tiểu Vũ, lúc nãy chị chỉ mê trai thôi…’
Tống Triết vừa mua đồ về, Tiểu Vũ lại đẩy hai đứa tôi vào bếp, mờ ám : "Anh, chị dâu nấu ăn ngon lắm, phụ chị ấy đi."
Mặt tôi đỏ bừng, tay chân luống cuống đeo tạp dề. Ngay lúc ấy, Tống Triết chủ đi tới, cẩn thận cài dây tạp dề giúp tôi, hơi thở phả lên cổ tôi vừa nóng vừa tê, khiến đầu óc tôi trống rỗng luôn.
"Trần An An, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"
"Ừm!" (Thật ra tôi chả nghe thấy gì luôn)
Tống Triết không thêm gì, lặng lẽ rửa rau bên cạnh tôi.
"Tống Triết, trên cùng của tủ có lọ hoa tiêu, lấy giúp tôi với. Tôi không với tới."
Tống Triết đang ướp cánh gà nên một tay dính đầy gia vị. Nhưng nghe vẫn không chần chừ mà bước tới trước mặt tôi rồi cúi xuống, vòng tay ôm lấy chân tôi, dễ dàng nhấc bổng tôi lên, đến lúc tôi cầm hoa tiêu, mới từ từ hạ tôi xuống.
Tôi trượt dần xuống, tay thuận thế ôm lấy eo tôi. Anh đứng ngay sau lưng, ngực dán sát lưng tôi, tôi đỏ mặt đến mức có thể luộc trứng trên mặt luôn.
"Anh, Tống Thanh Như vừa gọi, chị ấy sắp về——ôi! Em không thấy gì hết, hai người tiếp tục đi!" Tiểu Vũ đột ngột đi tới, sau đó hét lên rồi chạy biến.
Tống Triết buông tôi ra, hắng giọng một tiếng rồi quay lại bồn rửa tay.
"Cái đó, thật ra ý tôi là nhờ lấy——" Mặt tôi đỏ gay, ấp úng .
Tống Triết quay lưng về phía tôi, giọng bình tĩnh mà lạnh lùng: "Xin lỗi, ở đội cứu hỏa chúng tôi quen huấn luyện kiểu đó rồi, không phải cố ý với em."
Tôi thấy lưng căng cứng, vành tai đỏ ửng cả lên.
Nhìn dáng lúc đó, tự dưng tôi lại thấy đáng ghê.
6.
Nấu xong, ba đứa tôi vừa ngồi vào bàn ăn thì cửa nhà bất ngờ bật mở. Một dáng cao, lạnh lùng xinh đẹp đứng ở cửa, quăng mạnh vali xuống đất.
"Đây thất rồi, ba ngày nay quyết tâm không ăn không uống gì hết, đừng hòng phiền đằng này."
Nói xong ấy đi thẳng ra sofa nằm phịch xuống, nhắm mắt lại.
"Tống Thanh Như, không phải chị đi công tác ở Paris à, mặc cái quỷ quái gì trên người thế?" Tống Triết đứng dậy, cau mày bước đến, "Sao chị còn mặc áo khoác đàn ông? Bộ vest này là của ai?"
"Cút!" Giọng lạnh như băng của ấy Tống Tiểu Vũ theo phản xạ co cổ lại.
"Thôi thôi , đừng chấp chị ấy, tụi mình ăn đi. Chị dâu, đây là chị hai của em, Tống Thanh Như, bình thường chị ấy không thế này đâu, chắc bị gì đó đả kích thôi." Tiểu Vũ ghé sát tai tôi thì thầm nhỏ xíu, "Bây giờ tốt nhất đừng chọc chị ấy. Anh, mau tới đây ăn đi, món cua cay này ngon lắm, không ăn em xử hết đấy!"
Tiếng vừa dứt, một bóng người lướt qua, Tống Thanh Như đã ngồi luôn vào bàn. Cô ấy lạnh lùng gắp miếng cua cay ăn thử, rồi sững lại, kinh ngạc tôi.
Tiểu Vũ đắc ý giới thiệu luôn tại chỗ: "Chị dâu đấy, ngon đúng không? Chị ấy cũng là học bá, chẳng kém gì chị đâu nhé!"
Ăn xong bữa tối thì nảy ra vấn đề khá quan ngại. Đó là nhà họ Tống chỉ có ba phòng ngủ. Trước đó tôi ở phòng của Tống Thanh Như, giờ chị ấy về thì tôi phải nhường lại. Tôi đang định hỏi Tiểu Vũ cho tôi ngủ cùng thì Tống Thanh Như đã thu hết chăn gối, quần áo của tôi bê thẳng qua phòng Tống Triết. Tôi chỉ biết lúng túng lẽo đẽo theo sau.
"Thanh Như, cái này... em còn chưa——"
Chưa hết câu, Tống Thanh Như đã nhét vào tay tôi một bộ đồ ngủ, : "Đồ mới toanh vừa mua bên Pháp về đấy, giặt chưa mặc lần nào, cho em luôn. Với cả, chị ngửi thấy trên người em toàn mùi dầu mỡ, mau đi tắm đi."
Phòng Tống Triết là phòng to nhất, bên trong còn có nhà tắm riêng. Tống Thanh Như tiện tay đẩy tôi vào đó. Tôi cúi đầu ngửi thử, đúng là mùi dầu mỡ nồng nặc quá.
Trước đó tôi cũng nghe Tiểu Vũ kể là Thanh Như thư ký tổng giám đốc công ty niêm yết nên tác phong y chang tổng tài bá đạo.
Thôi kệ, tắm xong tôi vẫn qua ngủ với Tiểu Vũ là thôi mà.
Suy nghĩ đơn giản là , khi thay đồ ngủ và vào gương thì tôi lập tức chết lặng.
Đây mà gọi là đồ ngủ á? Đến nội y sexy cũng phải gọi bằng điện thoại, thứ quái gì đây trời!
Mặt tôi đỏ bừng bừng, từ từ bước ra khỏi phòng tắm.
"Thanh Như, tôi mặc lại đồ cũ——"
Nhưng vừa ngẩng đầu, tôi liền khựng lại. Trong phòng, đèn vàng mờ, còn Tống Triết đang ngồi trên giường quay đầu tôi, đồng tử trong con ngươi như sắp nổ tung đến nơi.
7.
Ánh ấy như muốn lột trần tôi khiến tôi nhớ lại cảnh ngại ngùng trong phòng tắm hôm cháy nhà.
Tôi luống cuống không biết che ngực hay che chỗ nào, cuối cùng đành đưa tay bịt mặt.
"Phì——" Tiếng trầm thấp, quyến rũ vang lên, "Trần An An, em là đà điểu hả?"
Bạn thấy sao?