Chuyện Tình Mình Giờ [...] – Chương 8

Tôi cảm thấy hẳn là bản thân đang khóc vô cùng xấu xí: "Giang Huyền, nhiệm vụ công lược suốt mười năm này..."

"Thực ra cho cùng, không nhiệm vụ, cưỡng ép thoát khỏi hệ thống, tính mạng của cũng không sao."

"Chỉ là thấy mình đã ngắm phong cảnh đẹp hơn, có một tốt hơn."

"Anh thích thế giới này, không muốn quay lại cuộc sống bình thường, không có gì thú vị của em nữa."

"Giống như trò chơi đánh quái lên cấp vượt ải, sẽ không chịu buông tay cho đến khi đến cửa ải cuối cùng."

Tôi giơ tay lên lau nước mắt: "Giang Huyền."

"Em sẽ không đợi nữa."

"Yên tâm, em sẽ không chúc hai người hạnh phúc." Tôi quay mặt đi, nước mắt rơi ướt đẫm cả mặt: "Sau này trở về thế giới thực, chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa."

36.

Tôi từng bước lùi lại, đi ra khỏi trận pháp bảo hộ, không chút do dự vỗ cánh bay về phía xoáy nước.

Giọng của Thẩm Yếm ngày càng rõ ràng: "Đồ xấu xí."

"Ta đến ngay đây."

“Nhiều quái vật quá nên ta hơi chậm trễ chút.”

Ta chỉ là quá mệt mỏi rồi, Thẩm Yếm.

Không ngờ rằng ở đây, người mang lại cho ta những ký ức vui vẻ, lại là ngươi.

Ta không muốn nhúng tay vào thế giới của các ngươi nữa.

Ta chỉ muốn về nhà.

Giang Huyền chắc chắn sẽ không ngăn ta.

Bởi vì đây là kết quả tốt nhất.

Là cách tốt nhất để cả hai bên đều toàn vẹn và đảm bảo nhiệm vụ sẽ tiếp tục diễn ra.

Dù ta có mất mạng ở đây, ta có thể trở về thế giới thực.

Cùng với tiếng gió rít dữ dội, ta nhanh chóng bị cuốn vào dòng nước tanh hôi.

Có lẽ, đây là trong bụng thụ.

37.

Dịch vị nhớt nhát bắt đầu ăn mòn da thịt của ta.

Rất nhanh sau đó là cảm giác xương cốt đau nhức, xương cẳng chân đã dần lộ ra.

Không ngờ rằng cánh ta vẫn có thể vẫy .

Ta đột nhiên có chút nhớ Thẩm Yếm.

Còn chưa không kịp chính miệng lời tạm biệt với hắn.

Hắn chắc chắn sẽ tức chết ta, đã dùng nhiều thuốc quý giá, nhiều linh dược như thế để nuôi ta lớn.

Ta cứ như này mà chết....

Liệu hắn có phát điên không?

Chắc là không đâu ha.

Hắn hẳn sẽ nhanh chóng tìm linh sủng mới thay thế ta.

Đàn ông không phải đều như sao?

38.

Những chuyện sau đó ta không nhớ nữa…

Bởi vì quá đau.

Lúc bóp nát đan, ta nghe thấy tiếng gầm rú như sấm, sau đó là lực thoát ra, sức mạnh khổng lồ bùng nổ tràn ra.

Xé nát cơ thể ta.

Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.

39.

Góc của Giang Huyền

Khi An An nhảy vào xoáy nước đó, trong lòng tôi tràn đầy tội lỗi.

Nhưng khi thụ nổ tung, đôi cánh vỡ nát của An An lẫn trong đống máu thịt.

Tôi đột nhiên cảm thấy tim mình như bị xé nát.

Tôi tát mạnh vào mặt mình.

Tôi đã gì thế này?

Tôi lại để một chờ mình suốt mười năm, thậm chí vì lo lắng cho mình mà vào thế giới xuyên không, vì cái gọi là nhiệm vụ hoàn thành và chính nghĩa của mình mà hy sinh bản thân cho ma.

Dù cho ấy vẫn có thể trở về thế giới thực…

Tôi quỳ dưới mặt đất, ghép lại đôi cánh vỡ nát.

Nước mắt không kìm trào ra.

Tôi khóc nức nở.

Tôi như bị ma ám, bị hệ thống điều khiển, hết lần này đến lần khác chạy khắp các nhiệm vụ và thế giới nhỏ.

Tôi thích thú với niềm vui và cảm giác kích thích khi đánh quái lên cấp, sau mỗi lần xuyên không đều như bị ma ám, lờ mờ mong chờ cốt truyện xuyên không tiếp theo.

Tôi dùng những đạo lý chính nghĩa vớ vẩn viển vông này, để cố gắng khuyên nhủ một vô tội.

Tôi, thật sự còn không bằng súc vật.

40.

Ngày An An đồng ý tôi.

Cô ấy mặc váy công chúa tay bồng, đứng trước cổng lâu đài Disney, trông giống như một nàng công chúa nhỏ.

Tôi chụp ảnh ấy, rồi ảo thuật lấy ra một bông hồng.

Niềm vui trong mắt ấy và pháo hoa phía sau lưng cùng lúc nổ tung, lúc đó, tôi thấy ấy là đẹp nhất và đáng nhất trên đời.

Nhưng tại sao?

Ánh mắt của tôi, dần dần bị một khác thu hút.

Cô ấy tên là Bạch Hạ, ấy hoàn hảo như những người con viết trong sách.

Hoàn hảo đến mức không giống người thật.

Tôi và ấy bên nhau trong đủ loại thế giới kỳ ảo kích thích, trải qua đủ loại khó khăn, trải qua đau khổ và vui mừng.

Tôi thích cảm giác đó.

Tôi mong chờ từng thử thách và cuộc phiêu lưu mới với ấy.

Tôi tưởng rằng đó chỉ là vui qua đường.

Nhưng thực ra, đúng là tôi đã ngoại rồi.

41.

Nhưng lúc  tận mắt thấy Tần An bị khí đánh tan thành từng mảnh, xương cốt không còn…

Cơn đau từ tận xương tủy đó rõ ràng đã cho tôi biết…

Tôi đã tự tay đẩy tôi sâu đậm vào vực sâu tử thần.

Cơn đau đó như đánh thức thứ cảm đã tê liệt từ lâu trong thế giới thực của tôi.

Gia đình, bè tôi, cha mẹ tôi, An An của tôi.

Tôi đã gì với An An thế này?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...