Trong hang có một số học sinh may mắn không bị trúng thuật khôi lỗi.
Cũng thật là khéo…
Lại chính là những người trước đó bắt nạt Thẩm Yếm, bị tôi dùng thần trùng quật đuôi tát vào mặt.
Một trong số những đứa trẻ con là tiểu thư của tông môn Tiêu Dao tông, Tiêu Mạc Nghiên, nuông chiều từ bé, đột nhiên gặp phải huống này, ta sợ muốn chết.
Vừa thấy Giang Huyền, ta liền lao tới ôm lấy tay : "Giang Huyền ca ca, khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài ?"
"Trận pháp bảo hộ có vẻ sắp mất hiệu lực rồi, muội không muốn ở đây nữa, vừa nãy có rất nhiều người trông rất đáng sợ suýt nữa tìm thấy nơi này."
Tôi liếc Bạch Hạ, ấy quay mặt đi, cố không Giang Huyền.
Bản thân Giang Huyền cũng đột nhiên trở nên rất có chừng mực, gỡ tay Tiêu Mạc Nghiên ra: "Tiêu tiểu thư, xin tự trọng."
Tôi , rồi lại Bạch Hạ.
Đột nhiên hiểu ra điều gì đó…
"Đồ xấu xí."
Trong đầu tôi như có một luồng ý thức nào đó luồn vào, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của Thẩm Yếm.
31.
Hắn chui vào đầu tôi kiểu gì ?
Tôi trái ngó phải, đông ngó tây.
"Xấu xí." Hắn như thể có thể thấy tôi, "Chỉ là thần thức truyền âm thôi, đừng có như đứa nhà quê khắp nơi như thế."
Ủa biết lịch sự là gì không thế?
“Tu vi của ngươi không đủ, chỉ có thể nghe thấy giọng của ta." Giọng hắn có vẻ yếu ớt lạ thường.
"Đừng chạy lung tung." Phía bên hắn có tiếng binh khí va chạm: "Ta sẽ nhanh chóng tìm thấy ngươi."
Giọng hắn lại thay đổi, mang theo vài phần cảnh cáo: "Nếu dám thiếu tay thiếu chân…"
"Đừng trách ta nổi điên."
Mắt tôi nóng lên.
Ngay cả Thẩm Yếm như thế còn không muốn tôi bị thương.
Nhưng Giang Huyền, lại có thể vì người khác hoặc vì cái mà cho là đại cục, lại chọn hy sinh tôi.
Đại cục quan trọng của , lại xây nên bằng việc hy sinh hạnh phúc của tôi…
32.
Tôi nhớ lại những người đồng nghiệp, bè xung quanh mình lần lượt kết hôn, sinh con…
Chỉ còn lại tôi.
Mỗi ngày tự đi về, mỗi ngày một mình ăn cơm rồi đi ngủ.
Canh giữ căn nhà trống trải, ngày qua ngày, năm qua năm chờ về nhà.
Lúc đó tôi còn thấy mình thật vĩ đại, bảo vệ một chàng trai đang cứu thế giới ở không gian khác.
Bây giờ nghĩ lại, có chút buồn .
"Không ổn!" Bạch Hạ liếc sương mù đen kỳ lạ bên ngoài hang , "Trận pháp sắp bị rồi!"
Cô ấy triệu hồi pháp khí, duy trì trận pháp, Giang Huyền dứt khoát tiến lên, đứng sánh vai với ấy.
Tôi ở phía sau họ, trông bọn họ thực sự giống như những cặp lữ trong phim.
Vòm bảo vệ màu xanh nhạt bị mở ra.
Giang Huyền nghiêm mặt: "Thụ kia vẫn luôn hấp thụ nhân khí, cộng thêm tối nay là đêm trăng máu, lực của nó tăng mạnh, trong trận của nó, không có sinh vật nào có thể sống sót nổi."
Váy của Bạch Hạ bị luồng khí của trận pháp thổi bay: "Phải có một người nhảy vào sâu trong huyệt của nó, đập vỡ đan của nó."
Chúng tôi đều hiểu lời của Bạch Hạ.
Giang Huyền đưa tay trái ra, dùng sức kéo ấy lại: "Nàng không đi!"
"Nếu phải đi thì cũng phải là ta đi!"
33.
Đôi mắt Bạch Hạ cong lên: "Giang Huyền."
"Yêu quái này thích nhất là thiếu nữ."
Cô ấy kéo tay ra: "Sau khi chàng và An An trở về, hãy sống thật tốt."
Tiêu Mạc Nghiên vốn trốn xa nhất, không biết bằng cách nào lại đi ra khỏi phạm vi trận pháp bảo hộ.
Cô ta bị cành cây của thụ quấn lấy chân, treo lơ lửng trên không trung, gào thét ầm ĩ.
"Không còn thời gian nữa!" Bạch Hạ nở nụ : "Giang Huyền, chúng ta cần học cách buông tay vào thời điểm thích hợp... Chàng định gì ?!"
Giang Huyền kết ấn bằng một tay, thi triển pháp thuật.
Bạch Hạ mở to mắt: "Chàng định thi triển cấm thuật? Chàng muốn nghịch chuyển thời gian sao?!"
Giang Huyền: "Nếu chắc chắn phải hy sinh một người thì không thể là nàng ."
Lần này, không dám tôi.
Anh chỉ gần như cầu xin tôi: "An An, đợi thêm mười năm nữa, không?"
"Lần này chỉ là mười năm trong thế giới nhỏ... Sẽ không quá lâu đâu..."
Tôi hiểu rồi.
"An An! Nhanh ngăn chàng ấy lại!
34.
Tôi dụi dụi mắt, vừa muốn khóc vừa muốn .
Tôi nhỏ giọng : "Không cần đâu."
"Giang Huyền."
Tôi người thiếu niên tôi đã dành mười năm để chờ đợi: "Thực ra không nhận ra đúng không?"
"Anh đã không còn em nữa rồi."
"Anh đi quá nhanh, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em khi đứng mãi nơi đây chờ ."
Tôi tháo chiếc nhẫn không vừa tay trên cổ xuống: "Em thích nó lắm."
"Nhưng nó quá nhỏ."
Tôi đeo chiếc nhẫn vào tay Bạch Hạ: "Ngươi xem nè, vừa khít."
Cuối cùng Giang Huyền cũng tôi, sắc mặt vô cùng bối rối.
35.
Tôi bước lùi lại: "Em không hiểu gì về muôn dân đại ái."
"Em chỉ vì muốn theo mà đến."
"Nhưng , lại một khác mất rồi."
Bạn thấy sao?