Mái tóc cậu ấy rối bù, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy không lâu.
Giang Vân Cảnh đúng là vừa mới ngủ dậy, cậu ấy nghe thấy tiếng bên ngoài, đầu óc nóng lên liền ngay lập tức xông ra, cũng chẳng màng đến hình tượng gì nữa.
Tôi thấy buồn : "Cậu muốn ăn thì ăn đi, chỉ là chỗ đồ ăn này có hơi nhiều, hay là cùng nhau..."
Lời còn chưa dứt, Giang Vân Cảnh đã đẩy cửa phòng tôi ra, nhanh chóng đi vào, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn: "Cùng ăn đi."
Giang Vân Cảnh ăn uống luôn rất ngoan ngoãn hôm nay cậu ấy rất kỳ lạ, ví dụ như cắn một miếng, sau đó lại lén tôi, tiếp đò là thở dài buồn bã, nhiều lần như khiến tôi không thể không dừng ăn, ngẩng đầu hỏi: "Sao ?"
Chỉ thấy cậu ấy trả lời tôi với giọng đầy chua chát:
"Bữa sáng ít ỏi như thế này, chị, chị chắc là không mềm lòng phải không?"
"Hôm nay chấp nhận sự nịnh nọt này của ta, ngày mai sẽ lại chấp nhận lời xin lỗi của ta."
"Đã ngoại một lần thì sẽ có lần thứ hai, chị còn muốn ngã hai lần vào cùng một cái hố do chính ta đào ra cho chị hay sao?"
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, tuy nhiên thì tôi cũng nhận ra ý muốn nhắc nhở trong lời của cậu ấy, thế vẫn thấy hơi buồn : "Một đứa trẻ con như cậu thì quan tâm đến chuyện của chị gì? Cậu mau ăn đi kìa."
Ai ngờ cậu ấy không chịu buông bỏ vấn đề này, cất lời định trích dẫn một vài câu chuyện hay một vài câu danh ngôn kinh điển cho tôi, tôi thực sự đau đầu vì bị cậu ta láo nháo ồn ào mất một lúc lâu, đành phải nhét một cái bánh bao vào miệng cậu ấy, sau đó nghiêm túc cậu ấy, đảm bảo rằng: "Tôi sẽ không quay lại với ta, chỉ là bây giờ ta đang bị mất trí nhớ, không chịu đến cục dân chính với tôi, tôi cũng không thể cưỡng ép ta đi ."
Cậu ấy mới cúi đầu im lặng, vừa ăn bánh bao vừa lẩm bẩm: "Vậy thì tôi lấy bao tải trói ta đi."
"Ăn mà cũng không chặn miệng của cậu nữa à." Tôi hơi khó chịu trả lời.
9
Tôi nghĩ, tôi đã đánh giá thấp sự kiên trì của Tống Diệu rồi, bất kể tôi đi đâu về đâu, ta vẫn một mực bám theo tôi như không biết mệt mỏi.
Tôi thực sự không thể nhịn nữa, dừng bước, hét về phía người đang hoảng loạn trốn sau gốc cây: "Ra đây, tôi thấy rồi."
Tống Diệu miễn cưỡng từ từ bước ra khỏi gốc cây: "Mãn Mãn."
"Anh muốn gì?" Tôi mất kiên nhẫn hỏi, mối quan hệ của hai người chúng tôi vốn dĩ đã đi đến mức độ chỉ cần nhau là ngán ngẫm, giờ lại còn phải miễn cưỡng phớt lờ sự tồn tại của ta mỗi ngày, thật sự là phiền chết đi .
Tống Diệu ngẩn người, vô thức lắc đầu: "Anh không muốn gì em cả, Mãn Mãn, ... Anh chỉ muốn em."
"Công ty sản rồi sao? Sao lại rảnh rỗi đến thế?" Tôi không nên lời.
Tống Diệu lẩm bẩm: "Vợ sắp chạy đi mất rồi, còn cần công ty gì nữa?"
Ừ thì, hiện tại Tống Diệu vẫn còn là một cậu "thiếu niên", suy nghĩ vẫn còn rất ngây thơ và trẻ con, tôi trong phút chốc không thể phản bác , sau đó cũng không gì nữa.
Anh ta cẩn thận đi đến bên cạnh tôi, lấy hết can đảm : "Mãn Mãn, trước khi em thực sự rời xa cho , em có thể đi cùng đến thăm lại những nơi trước đây chúng ta từng đến không? Biết đâu đột nhiên có thể khôi phục lại trí nhớ thì sao?"
Giọng của ta càng lúc càng nhỏ, trong mắt cũng phủ một tầng sương mù, thực ra từ khi tỉnh lại cho đến giờ, ta vẫn không muốn tin rằng tương lai mình sẽ trở thành loại người như , mặc dù những người xung quanh đã đưa ra đủ loại bằng chứng.
Đặc biệt là Lâm Khanh Khanh kia, như không biết chán mà liên tục nhắn tin cho ta, đến bệnh viện rồi lại chờ ta trước cổng công ty, trên tay còn cầm những tấm ảnh thân mật của hai người, trong mắt Tống Diệu như thấp thoáng hiện lên một chút phẫn nộ.
Rất lâu không đợi câu trả lời từ tôi, Tống Diệu ngay từ đầu vốn dĩ không ấp ủ bất kỳ một tia hy vọng nào lại nghe thấy bên tai vang lên một từ: "Được."
Rất nhanh sau đó, tôi đã hối hận. Tôi bị ta dẫn đi gần như khắp cả thành phố A, ghé lại mỗi nơi trước đây chúng tôi từng cùng nhau đến. Nhưng khiến ta thất vọng là, theo thời gian trôi qua, những nơi từng tạo nên kỷ niệm ngọt ngào trước đây đều đã trở thành những tòa nhà cao tầng, vật đổi sao dời, đã không còn giống như trong ký ức xưa cũ của ta nữa.
Cuối cùng, ta không đành lòng, cúi đầu lướt điện thoại, tìm kiếm một hồi, sau đó lại tỏ ra thần bí mà dẫn tôi đến một nơi.
Khi tôi đang treo hồn trên mây mà vào ngôi nhà ma trước mắt cùng Tống Diệu đang hào hứng mua vé ở quầy bán vé, tôi chỉ cảm thấy thế giới này nên bị hủy diệt ngay lập tức cho rồi.
Bạn thấy sao?