Nhưng hôm đó, Bùi Thâm nở một nụ dịu dàng.
Giọng còn mang theo một chút cưng chiều.
Hắn : "Tôi biết."
"Em lén tôi, rất đáng ."
Sau khi chúng tôi công khai mối quan hệ, rất nhiều người không nhịn mà bình luận vài câu.
"Bộ phim thần tượng về ngốc nghếch theo đuổi bác sĩ thiên tài là gì nhỉ?"
"Tao lại tin vào rồi chúng mày ơi."
Bởi vì Bùi Thâm là hot boy công nhận của trường y, vừa thông minh vừa đẹp trai, còn tôi, cả tài lẫn sắc đều tầm thường.
Theo con mắt của người thường, đúng là tôi đang trèo cao.
Vì , tôi đã từng có chút tự ti.
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra, Bùi Thâm rất thích tôi , cũng thích nghe tôi chuyện.
Mỗi khi tôi đến điều gì đó, vui vẻ không nhịn , ánh mắt hắn sẽ trở nên dịu dàng.
Có lẽ, so với việc giao tiếp nghiêm túc với các học, hắn cũng cần một người hoạt bát như tôi, để mang đến cho hắn một chút gia vị.
Hai người có vẻ không xứng đôi, mà lại cứ thế vượt qua bốn năm mưa gió.
Yêu xa vất vả như , tôi cũng cắn răng chịu đựng.
Nhưng khoảnh khắc này, tôi đột nhiên mất hết niềm tin vào mối này.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, việc Bùi Thâm bỏ bê tôi là do hắn vốn dĩ lạnh lùng, không giỏi thể hiện cảm .
Nhưng hắn thực sự không biết chắc?
Hắn biết quan tâm đến cảm của đồng nghiệp lần đầu tiên lên bàn mổ.
Cũng sẽ chủ nhận lỗi về mình, chỉ vì sợ ấy bị tôi trách móc, ảnh hưởng thêm đến trạng thái lên bàn mổ của ấy.
Thực ra hắn rất hiểu chuyện, cũng hiểu cách cư xử giữa người với người, biết những phép lịch sự khách sáo cần có.
Chỉ là, hắn chưa bao giờ thể hiện những điều này với tôi.
Mười ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi chỉ cảm thấy kiệt sức.
"Đúng , cách của rất hay. Sau này, em cũng không muốn mệt mỏi như nữa."
"Em không đến thăm , và đồng nghiệp sẽ hòa hợp hơn, đúng không?"
Tôi biết giọng điệu của mình mang theo ba phần chế giễu.
Bùi Thâm chắc chắn cũng nhận ra.
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn, cuối cùng cũng có một chút bực bội.
Im lặng rất lâu, tôi mới nghe thấy hắn : "Nguyên liệu bánh ú cũng không đắt, em cần gì phải so đo với ấy."
"Dạo này tâm trạng ấy vốn không tốt, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến ca phẫu thuật, sẽ rất phiền phức."
Hắn thực sự, giống hệt như cách tôi hiểu về hắn.
Lý trí phân tích giá trị của đồ vật, xác suất xảy ra của sự việc, sau đó đánh giá chúng ta nên phản ứng như thế nào và nếu không , sẽ có hậu quả gì.
Nhưng hắn lại vô bỏ qua, đối với của mình, hắn ít nhất phải dành sự tôn trọng ngang bằng với đồng nghiệp.
Tôi cố nén cơn đau dữ dội trong tim, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hỏi Bùi Thâm: "Mấy giờ tan ?”
Bùi Thâm không hiểu tại sao, trực tiếp trả lời tôi: "Còn ba tiếng nữa."
Vậy là đủ rồi.
Đủ để tôi về nhà hắn, lấy hành lý của tôi, rồi rời xa hắn.
Nói ra thì cũng khá thú vị.
Năm đó, để tỏ với Bùi Thâm, tôi đã chuẩn bị tâm lý suốt hai tháng.
Quyết định rời xa hắn, tôi lại chỉ mất chưa đến hai ngày.
6
Thực ra tôi đã cân nhắc, có nên tạm biệt hắn không.
Tình rốt cục cũng là một câu truyện, phải có đầu có cuối.
Trước kia xem phim truyền hình, tôi không hiểu, tại sao lúc chia tay, nữ chính luôn khóc rất đau đớn.
Rất xấu, lại rất ngốc.
Nhưng bây giờ tôi dường như thực sự hiểu rồi.
Cố gắng tách dành cho hắn ra khỏi cơ thể, khoảnh khắc đó, nước mắt chẳng đáng giá gì.
Cảm càng không thể kiểm soát.
Tôi thực sự suýt chút nữa mất lý trí, muốn xông về, mắng Bùi Thâm một trận thật dữ dội.
Nhưng, cần gì chứ?
Để hắn cảm nhận , mất đi hắn, tôi đau khổ đến mức nào, chẳng phải là nể mặt hắn rồi sao?
Tôi nhanh chóng kéo vali ra khỏi nhà hắn.
Tôi đổi lịch bay.
Ngồi ở khu vực chờ, bầu trời dần tối lại.
Ngay trước khi bước lên máy bay, tôi nhận tin nhắn WeChat của Bùi Thâm.
[Anh tan về nhà rồi.]
[Thời Vũ, sao em đột nhiên đi ?]
Trước đây, nhận mấy chữ quý giá như vàng như ngọc này, tôi đều vui mừng khôn xiết.
Nhưng bây giờ chỉ thấy buồn .
Đột nhiên đi ư? Sao lại "đột nhiên" như .
Trong , không có ai đột nhiên biến mất.
Nỗi mong đợi dần thui chột, sự thất vọng dần tích tụ, chúng ta dần xa nhau.
Chỉ là hắn vẫn không phát hiện ra, còn tôi thì cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tôi trả lời Bùi Thâm một câu: [Chúng ta chia tay đi.]
Hắn lập tức gọi đến.
Tôi trực tiếp tắt máy.
Có lẽ vì trải nghiệm gặp thời tiết xấu hai ngày trước quá khắc cốt ghi tâm, lúc cất cánh, tôi nắm chặt tay vịn, nhắm chặt mắt.
Trong lòng tôi thầm niệm: Mày sẽ an toàn. Mày sẽ không sao.
Nhưng nước mắt lại không nghe theo lý trí của tôi.
Tôi khóc nức nở trên độ cao hàng vạn mét.
Bạn thấy sao?