Tôi cầm điện thoại lên định chơi gì đó để bớt suy nghĩ.
Sau đó, vô thức mở WeChat.
Mặc dù đang xa tôi và Bùi Thâm vẫn luôn nhắn tin trò chuyện mỗi ngày.
Nhưng phần lớn thời gian đều là tôi chuyện.
Đi dạo gặp một chó nhỏ, căng tin công ty ra món mới, cào vé số trúng mười tệ...
Tôi đều chia sẻ với Bùi Thâm từng li từng tí.
Ngay cả khi nhận một biểu tượng cảm thú vị, tôi cũng háo hức chuyển tiếp cho hắn.
Nhưng hộp thoại màu trắng mãi mãi chỉ có vài chữ lẻ tẻ.
"Ừ, biết rồi."
"Được."
"Đang bận."
"Em quyết định là ."
Nhưng chỉ với vài chữ như , tôi đều cân nhắc cẩn thận, rồi suy đoán tâm trạng của Bùi Thâm khi trả lời tôi.
Tôi đã quen với việc Bùi Thâm dành phần lớn thời gian và sức lực cho sự nghiệp.
Vì , hắn trả lời tin nhắn của tôi dù chậm hoặc thậm chí không trả lời, tôi không bao giờ so đo.
Bởi vì tôi cũng có thể khiến cuộc sống của mình trở nên rất trọn vẹn.
Trong những chuyện nhỏ nhặt, tôi không mong đợi hắn đáp lại.
Nhưng vào thời khắc đang cận kề cái chết, tại sao hắn lại có thể thờ ơ như ?
Tôi rất muốn lay Bùi Thâm đang ngủ say tỉnh dậy, chất vấn hắn có còn tôi không.
Nhưng nghĩ đến ca phẫu thuật quan trọng mà hắn đã đề cập, tôi lại thôi.
Suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng tôi cũng buồn ngủ trở lại.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Bùi Thâm đã không còn ở nhà.
Rõ ràng là cuối tuần hắn vẫn phải trực.
Nhân lúc rảnh rỗi này, tôi kể cho bố mẹ và bè về trải nghiệm của mình ngày hôm qua.
Tôi không dám thật với bố mẹ, chỉ là bay vào khu vực thời tiết xấu cơ trưởng có kỹ thuật rất tốt nên chỉ hoảng sợ chứ không nguy hiểm.
Nhưng với thân, tôi lại thoải mái thêm mắm dặm muối, tiện thể khen mình bình tĩnh không sợ hãi, quá là ngầu.
Có lẽ vì tôi kể quá chân thực nên thân đột nhiên thốt lên một câu:
"Trời ơi, nghe mày kể mà tao sợ muốn chết."
"Đợt tới tao không dám đi máy bay nữa, mày cũng ít đi máy bay thôi."
Tôi ha ha đáp một tiếng "Được".
Sau đó, đột nhiên sững sờ.
4
Hơn một năm trước, vì công việc thay đổi, tôi và Bùi Thâm bắt đầu xa.
Hai nơi cách nhau một nghìn năm trăm cây.
Không ít người đã dặn dò tôi, xa phải chăm chỉ hơn một chút.
Bùi Thâm thường xuyên tăng ca vào cuối tuần, vì hễ có thời gian rảnh, tôi sẽ bay về thăm hắn.
Vậy thì, lịch trình của tôi bận rộn đến mức nào?
Tôi cúp điện thoại, mở ứng dụng mua vé máy bay.
Xem từng chuyến một, tôi dần cau mày.
Tính đến nay, chúng tôi đã xa mười lăm tháng.
Tôi đã đến thăm Bùi Thâm mười bốn lần.
Hắn đến thăm tôi ba lần.
Còn có một lần là vì công tác nên tiện đường qua thăm.
Từ nhà tôi đến nhà hắn, tôi phải đổi ba phương tiện giao thông, mất tổng cộng năm giờ.
Đường xá vất vả tôi chưa bao giờ cảm thấy tủi thân.
Bởi vì tôi luôn lên đường với sự mong đợi.
Tôi luôn thông cảm cho công việc vất vả của Bùi Thâm, thì, khi tôi gặp nguy hiểm trên đường, sợ đến hồn bay phách lạc, tại sao hắn không thể thông cảm cho tôi?
Chỉ cần vài câu an ủi tôi thôi mà?
Nói ra cũng chẳng mất của hắn bao nhiêu thời gian.
Tôi bực bội đi vòng quanh trong nhà, vô thức đi đến trước tủ lạnh.
Bùi Thâm không nấu ăn nên bếp của hắn hoàn toàn không có dấu vết sử dụng.
Tuy nhiên, khi tiện tay mở tủ lạnh ra, tôi lại sững sờ.
Ngăn mát trống không, có một hộp cơm.
Trên chiếc nắp màu vàng nhạt in hình vịt con ngộ nghĩnh.
Tối hôm qua, chỉ mải buồn nên quên mất, tôi đã mang cho Bùi Thâm bốn chiếc bánh ú.
Tôi đã mất cả một buổi tối hôm kia để gói.
Lần đầu tiên tôi học gói bánh ú, hương vị lại ngon đến không ngờ.
Tôi nhất thời phấn khích, cho nên đã mang chúng đi hơn một nghìn cây để tặng Bùi Thâm thưởng thức.
Lúc này gần đến giờ ăn trưa, tôi dứt khoát cầm hộp cơm, bắt taxi đến bệnh viện.
Tôi khá quen với đồng nghiệp của Bùi Thâm, lần này, tôi lại thấy một gương mặt lạ.
Cô ngồi đối diện Bùi Thâm, có khuôn mặt búp bê dễ thương.
Khi gọi Bùi Thâm, ấy cũng gọi bằng giọng điệu tinh nghịch.
Tôi lập tức nhận ra, đây chính là đã gọi điện cho Bùi Thâm vào đêm hôm qua, rằng ấy "sợ hãi".
Cô ấy dễ dàng nhận sự an ủi của Bùi Thâm như ...
Tôi muốn nở một nụ với ấy.
Nhưng các cơ trên mặt tôi đều cứng đờ.
Bùi Thâm cũng thấy tôi.
Hắn bình tĩnh đi về phía tôi, vừa đi vừa không quên quay đầu giới thiệu: "Tiểu Dao, đây là của ."
Ngay lúc này, điện thoại trên bàn việc reo lên.
Có lẽ là bệnh nhân có chuyện gì đó, hai người vội vàng lướt qua tôi, chạy về khu vực điều trị nội trú.
Tôi đã quá quen với sự thờ ơ của Bùi Thâm.
Đặt hộp cơm lên bàn hắn, tôi đi dạo một lúc trong vườn hoa của bệnh viện.
Bạn thấy sao?