Khi biết người mà mình đang mập mờ là thiếu gia nhà giàu Bắc Kinh, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh, cùng ấy mở mic chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Anh ấy cứ hỏi sao tôi không chuyện, ấy đâu biết, tôi là nhà quê, bên cạnh lợn, gà, vịt cứ kêu inh ỏi.
Khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí bật mic, thì đúng lúc đó, máy cày chạy qua.
Anh ấy im lặng một lúc, rồi hỏi tôi: “Thời tiết không tốt à? Sấm sét à?”
Tôi muốn giải thích, em tôi lại đứng ngoài cửa hét lớn:
“Chị ơi, bà bảo chị ra phân gà kìa!”
Thôi , phân gà quan trọng hơn.
Cuối cùng, tôi cũng tìm cơ hội bật mic, chỉ đúng một câu:
“Có việc, tôi thoát trước đây.”
Làm xong việc, tôi mới thấy ấy gửi tin nhắn cho tôi:
【Anh gọi đồ ăn cho em rồi.】
Địa điểm giao: trên thị trấn.
Trời lạnh cắt da, shipper còn chưa xuất phát, tôi đã lên đường.
Trên hành trình đó, tôi đổi từ xe bò sang ba bánh rồi lên ô tô, mất ba tiếng đồng hồ để lấy phần đồ ăn mang về nhà.
Vừa về đến nơi, ấy lại nhắn:
【Anh gọi thêm trà sữa cho em nhé?】
Tôi hít sâu một hơi, từ chối:
【Tôi không thích uống. Và cũng không thích .】
1.
Sau khi nghỉ đông về quê, Phó Dã rủ tôi chơi Vương Giả Vinh Diệu. Tôi chơi không , quê tôi không có mạng.
Anh ấy lại bảo: “Bật 5G đi.”
Tôi: “……”
Thôi bỏ đi.
Nói với mấy người thành phố này đúng là không thể nào hiểu nổi.
Hết cách, tôi đành bò dậy khỏi chiếc giường ấm áp. Mặc áo giữ nhiệt, áo len, áo gile, áo bông, quần bông, rồi xỏ thêm hai đôi tất bông, giày tuyết, lết ra ngoài.
Phó Dã hỏi tôi sao còn chưa vào game. Tôi không cho ấy biết, thật ra nhà tôi không chỉ không có mạng, mà còn không có cả sóng điện thoại.
Muốn chơi game, chỉ có một cách duy nhất—ra nhà vệ sinh ngoài trời. Nhà vệ sinh không có mái che, cũng nhờ , sóng điện thoại miễn cưỡng đủ để chơi game.
Mười phút sau.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, cuối cùng cũng vào game bằng 3G chập chờn.
Đội có ba người.
Ngoài tôi, còn một người là thân của Phó Dã, bị ấy lôi vào để đủ đội. Vừa đủ người, Phó Dã lập tức ấn ghép trận.
Bên địch không mạnh, chúng tôi chơi rất nhẹ nhàng. Đánh đến cuối, bọn họ bắt đầu tám chuyện.
Bạn thân hỏi:
“Cái Cullinan năm nay còn chạy không? Nếu không chạy thì cho tao mượn, tao muốn chở đi dạo.”
Phó Dã trả lời hời hợt:
“Lấy đi.”
Tôi không biết Cullinan là cái gì. Tôi chỉ biết là, tôi đang mặc quần bông ngồi xổm một cách đầy khổ sở.
Bạn thân lại hỏi:
“Năm nay cậu đón Tết trong nước hay đi nước ngoài?”
Phó Dã ấy chưa quyết, để xem đã.
Thấy IP của ấy, tôi bỗng chợt hiểu ra—
Người mà tôi đang mập mờ, Phó Dã, hóa ra là một thiếu gia Bắc Kinh chính hiệu.
Còn chưa kịp đau lòng, hai chân tôi đã tê rần vì ngồi xổm quá lâu. Lúc này, Phó Dã đột nhiên chuyển chủ đề về phía tôi.
Anh ấy hỏi:
“Sao em không gì?”
Tôi cố duỗi hai ngón tay đã tê cóng mất cảm giác, run rẩy gõ ba chữ:
“Không tiện .”
Ai ngờ tay run quá, ấn nhầm.
Tin nhắn gửi đi là—
【Đang đi vệ sinh.】
Tôi chằm chằm vào dòng chữ đỏ trên màn hình, nghĩ ngay đến việc xóa game.
Phó Dã ngừng lại một chút, rồi :
“Không sao, đợi em.”
Nửa tiếng sau, ấy lại hỏi tôi:
“Sao em vẫn không chuyện? Không vui à?”
Tôi thở dài, có chút bất lực.
Anh ấy luôn hỏi tại sao tôi không chuyện. Nhưng ấy đâu biết, tôi là con nhà quê, bên cạnh lợn, gà, vịt kêu inh ỏi suốt.
Khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí bật mic, thì đúng lúc máy cày chạy qua.
Phó Dã im lặng một lúc, rồi hỏi: “Thời tiết không tốt à? Sấm sét à?”
Tôi muốn giải thích, đúng lúc đó, em tôi lại đứng ngoài cửa hét lớn:
“Chị ơi! Bà bảo chị ra phân gà kìa!”
Tôi đáp một tiếng “Biết rồi!”, em tôi mới chịu đi.
Tôi xoa xoa đôi chân tê rần, chậm rãi đứng dậy.
Thôi , phân gà quan trọng hơn.
Tận dụng cơ hội hiếm hoi bật mic, tôi chỉ một câu:
“Có việc, tôi thoát trước đây.”
Tắt game xong, tôi lập tức đi giúp bà việc.
Xúc phân gà, cho lợn ăn, bổ củi nhóm lửa. Bận rộn cả buổi, đến khi mở điện thoại ra xem, tôi mới phát hiện— Phó Dã vừa nhắn cho tôi một phút trước.
Anh ấy :
【Phồn Hoa, gọi đồ ăn cho em rồi. Ăn chút gì ngon sẽ vui hơn.】
Địa điểm giao: trên thị trấn.
2.
Ở thị trấn không có dịch vụ giao đồ ăn. Từ làng tôi đến thị trấn, rồi lên tận huyện, còn xa hơn cả quãng đường shipper phải chạy.
Trời lạnh cắt da, shipper còn chưa xuất phát, tôi đã lên đường.
Dọc đường, tôi đổi từ xe bò sang ba bánh rồi lên ô tô, mất ba tiếng đồng hồ, chỉ để lấy phần đồ ăn mà người tôi đang mập mờ đặt cho.
Về đến nhà, đồ ăn đã nguội ngắt. Tôi chuẩn bị nhóm lửa, hâm nóng lại rồi ăn, thì Phó Dã lại nhắn tin.
Anh ấy , chỉ lo gọi đồ ăn cho tôi, lại quên mất gọi đồ uống. Anh ấy biết tôi thích đồ ngọt, nên đã gọi cho tôi một cốc trà sữa.
Lúc này, trời đã tối đen, bò cũng đi ngủ rồi. Không có xe bò, tôi không thể ra huyện lấy đồ .
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó chịu.
Tôi biết… tôi và Phó Dã không thể nào ở bên nhau . Chúng tôi vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới.
Thật tiếc..
Tiếc cho khoảng thời gian mập mờ với ấy… tròn một trăm ngày.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy muốn khóc, ấy đối xử với tôi thực sự rất tốt. Nhưng chưa kịp rơi nước mắt, tôi đã cố nuốt vào trong.
Lửa trong bếp sắp tắt mất rồi, tôi phải thêm củi trước đã.
Chờ xong xuôi, tôi mới rảnh tay mở hộp thoại, từ chối ly trà sữa của ấy.
【Tôi không thích uống trà sữa .Còn nữa, tôi cũng không thích .】
Nhắn xong, tôi chặn luôn ấy.
Tối hôm đó, tôi buồn suốt cả đêm, không rơi một giọt nước mắt nào.
Không còn cách nào khác, lửa trên giường đất cháy quá mạnh, khiến tôi bị hong khô cả người.
Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt sưng đỏ đi thả cừu. Đi cùng tôi, vẫn là con thân của tôi—Lý Thúy Phân. Dù bình thường nó rất thô lỗ, không để ý tiểu tiết, chỉ cần tôi buồn, nó luôn là người nhận ra đầu tiên.
Vừa gặp tôi, nó liền ôm một cái, rồi :
“Hôm nay tao thả cừu hộ mày, mày cứ việc khóc cho đã đi.”
Tôi cũng không kìm nén nữa.
Nó dắt cừu đi xa đến đâu, tôi liền đi theo sau nó khóc đến đó. Đến khi nó đi đủ, tôi cũng khóc đủ, hai đứa buộc cừu lại, rồi tìm một chỗ ngồi xuống chuyện.
Tôi , tôi thích Phó Dã, khoảng cách giữa hai đứa định sẵn là không thể nào đến với nhau, tôi thực sự rất buồn.
Thúy Phân vung tay vỗ vai tôi, dõng dạc an ủi:
“Ôi dào, có gì đâu mà buồn! Tiểu Hoa, không ở bên nhau thì thôi. Anh ta quê mùa như thế, không xứng với mày.”
Tôi bị nghẹn mấy giây, rồi hỏi:
“Mày thật à?”
Thúy Phân nghiêm túc gật đầu, thần sắc vô cùng chắc chắn.
“Đương nhiên! Hôm trước đi chợ phiên, ta còn hỏi ‘chợ phiên’ là gì! Mày là tập hợp dân làng lại một chỗ rồi lấy roi đuổi họ đi. Chúng ta đang , thế mà ta tưởng thật, còn hỏi ‘Làm có phạm pháp không?’ Mày bảo không phạm pháp, vì dân làng nguyện, ta còn thật sự tin, trả lời ‘Ồ’. Ngay cả chợ phiên là gì cũng không biết, không phải quê mùa thì là gì?”
Đối diện với cách lý giải đi ngược với lẽ thường của Thúy Phân, tôi thực sự cạn lời. Nhưng rõ ràng, nó không nhận ra sự bất lực của tôi, mà vẫn tiếp tục:
“Mày đừng nghĩ đến Phó Dã nữa! Tao giới thiệu ông họ tao cho mày nha? Anh ấy phong cách lắm, biết đi chợ phiên, nuôi lợn, còn biết đi mô tô nữa!”
Trong đầu tôi chợt hiện lên nụ đen nhẻm, ngốc nghếch của ông họ Thúy Phân, tôi vội vàng lắc đầu, lập tức dập tắt ý tưởng này của nó.
Nhìn trời bắt đầu âm u, chúng tôi không thả cừu quá lâu, trời vừa sẩm tối liền dắt cừu về nhà.
Sắp đến nhà, Thúy Phân đột nhiên dừng lại, quay sang hỏi tôi:
“Hứa Phồn Hoa, mày mày chặn Phó Dã rồi, liệu ta có tìm đến tận nơi không?”
Tôi lập tức phủ nhận.
“Không đời nào. Muốn đến đây, ta phải đổi từ máy bay sang tàu cao tốc, rồi lại sang ô tô. Đến huyện còn phải đổi sang ba bánh, rồi từ ba bánh chuyển qua xe bò. Quá phiền phức, ta chắc chắn không đến đâu.”
Thúy Phân nhướng mày, ra hiệu tôi ngẩng đầu về phía trước.
“Thế à? Ê, mày kìa… Cái người sắp bị xóc đến mức ngồi lên đầu con bò kia, có phải người mày thích không?”
3.
Tôi theo ánh mắt của Thúy Phân sang, liền thấy một chàng trai tóc tai rối bời, mặc cả cây hàng hiệu, đang ngồi vất vưởng trên lưng bò.
Chỉ mấy chục mét đường, ta bị xóc rớt xuống hai lần. Không biết là bò cõng ta, hay ta kéo lê con bò nữa.
Dù thế nào… trông cũng thật thảm.
Dường như thấy tôi, người kia phấn khởi vẫy tay:
“Hứa Phồn Hoa, là tôi—Phó Dã đây. Tôi đến tìm em rồi.”
… Được thôi.
Dù không muốn thừa nhận, người này quả thật chính là người tôi từng thầm thích—Phó Dã.
Thúy Phân rất biết điều, một câu ‘Tao về trước đây’ rồi nhanh chóng chuồn mất. Tôi đành phải một mình đối mặt với Phó Dã.
“Anh đến đây gì?”
Phó Dã nhạt, giọng rất thản nhiên.
“Rảnh quá nên đi dạo. Đi mãi, đi mãi… rồi đến quê em luôn, công nhận không xa lắm.”
Mấy trăm cây số.
Đi bộ?
Chắc chết luôn quá.
Tôi day day thái dương, có chút bất lực.
“Thôi đừng diễn nữa. Anh ổn chứ? Nói thật đi.”
Vừa , tôi vừa liếc chiếc khăn quàng cổ của ta.
Một nửa quàng trên cổ.
Một nửa… nằm trong miệng con bò.
Phó Dã khẽ ho khan, dứt khoát tháo luôn khăn xuống.
“Anh thực sự ổn, đừng lo. Chỉ là bò ở quê em… nhiệt quá mức thôi.”
Tôi không nỡ vạch trần ta, vì chiếc khăn ta đeo màu đỏ.
Thở dài một hơi, cuối cùng tôi hỏi một câu:
“Tối nay có chỗ ở không?”
Nhắc đến chuyện này, Phó Dã lập tức hứng khởi. Vừa chỉ vào đống dụng cụ trên xe bò, vừa giơ điện thoại lên khoe ảnh cho tôi xem.
“Lúc em gửi bức ảnh này cho , đã thấy phong cảnh đẹp rồi. Lần này mang theo lều, định cắm trại ở đây.”
Nhìn địa điểm trong ảnh, tôi cạn lời.
Hai ngày trước, tôi còn chưa biết ta là thiếu gia Bắc Kinh. Bình thường chẳng có chuyện gì , tôi hay gửi ảnh cho ta, kể chuyện linh tinh về quê. Chỉ là… ta thường không hiểu.
Bạn thấy sao?