“Hình như ấy lại có mới rồi.”
Trần Dao gửi cho tôi một bức ảnh.
Cô ta chụp lại bài đăng Giang Độ vừa đăng trên weibo một phút trước.
Trong bức ảnh, Giang Độ mặc bộ âu phục thẳng thớm, đẹp trai lại ga lăng, đang dùng bữa tối với một xinh đẹp trong nhà hàng chúng tôi từng đến.
Kèm caption: “Mong năm mới mọi sự tốt lành, thành công hơn năm ngoái.”
Tôi như hóa đá.
Trần Dao lại gửi cho tôi hai tin nhắn: “Xem ra, ta chẳng ai trong số chúng ta, người ta nhất cũng chỉ có mình ta.”
“Có lẽ chúng ta đều phải về tương lai phải không.”
Dạo này, Trần Dao hay chia sẻ với tôi về cuộc sống của ta, đôi lúc là một bài hát, có khi lại là một bức ảnh hài hước.
“Người ta bảo, bài hát này rất có ích với những người mất ngủ.”
“Thất bại một lần có sao, trước đây tôi từng việc giống như nghiên cứu thị trường, lần sau đấu thầu có thể hỏi tôi, đừng buồn nữa, xem bức ảnh này đi.”
Cứ như thế.
Tôi thường đọc chứ không trả lời.
Trần Dao chẳng mấy bận tâm đến sự lạnh lùng của tôi, thấy tôi đăng bài vì chuyện công việc hoặc cuộc sống, lần nào ta cũng lập tức nhắn tin hỏi han rồi cho tôi lời khuyên.
Dường như ta rất quan tâm đến tôi, muốn với tôi.
Đúng lúc này thân xích lại, hỏi: “Cô ta lại nhắn tin cho cậu đấy à?”
Tôi ừ một tiếng.
“Nếu không phải trước đây ta từng mang thai con của Giang Độ, với sự ân cần chu đáo này tớ còn nghĩ ta thích cậu đấy.”
Tôi bình tĩnh gắp tôm, chấm nước tương rồi bỏ vào bát của thân: “Có thể ta thấy tớ và ta có nỗi khổ chung chăng.”
Đột nhiên điện thoại của tôi vang lên, là điện thoại của mẹ.
“Nghe bảo con ly hôn chia nhiều t iền lắm, cho em con vài trăm mua nhà chắc không khó đâu nhỉ.”Hôm sau tôi đi khám thai theo lịch đã hẹn, không ngờ lại bị người ta kéo vào ngõ nhỏ.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, tôi sởn tóc gáy.
Bảy năm trước, đây là người từng tôi gọi là em trai, nó đến tìm tôi vòi tiền vào ngày tôi đi khám thai sau đó đẩy tôi xuống cầu thang.
Tôi mất con, mẹ thì quỳ xuống van xin tôi đừng báo cảnh s .á .t, là nó không cố ý.
Em trai tôi chằm chằm bằng ánh mắt ng .uy hiểm, xuống dưới ánh mắt của nó dần trở nên kỳ lạ.
“Chẳng phải bảo không đẻ nữa sao? Sao lại mang thai rồi.”
Tôi cẩn thận che bụng mình, cảnh giác nó: “Lần ấy mày phải ng.ồi t.ù sáu năm, bài học đó vẫn chưa đủ sao?”
Bạn thấy sao?