Mỗi lần đông sang sẽ lên giường ấm chỗ trước, tôi mới lên nằm.
Anh còn nghiêm túc xoa bóp cho tôi: “Tô Nam, mong em có thể bên cả đời.”
Mãi đến khi nước lạnh xối thẳng vào đầu, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến tôi lập tức hoàn hồn.
Hình như bình nóng lạnh hỏng rồi, nước chảy ra toàn là nước lạnh.
“Giang…” Tôi vô thức gọi tên .
“Sao em?” Tiếng của tôi rất nhỏ Giang Độ vẫn nghe thấy.
“Không sao…”
Tôi nắm chặt tay, tắt vội vòi nước.
Nước lạnh thấu x ương chảy từ chân xuống nền nhà, ánh đèn vàng ấm áp trên tường khiến tôi choáng váng.
Nửa đêm tôi vẫn sốt cao.
Ba giờ sáng, Giang Độ lái xe đưa tôi đến b.ệnh v.iện thành phố, mãi đến sáng hôm sau tôi mới hạ sốt.
Lúc tỉnh lại, Giang Độ đã đi lấy nước nóng cho tôi rồi, còn tôi lại nhận tin nhắn từ Trần Dao.
“Hôm nay ấy xin nghỉ.”
Một năm trước, tự dưng Giang Độ lại tuyển thêm một thư ký riêng, là Trần Dao.
Thỉnh thoảng tôi mang canh củ từ nấu sườn hầm cả chiều đến công ty cho , Trần Dao sẽ đứng bên cạnh, mỉm dịu dàng :
“Sếp Giang có một vợ tốt thế này, thảo nào lại không thèm đoái hoài tới đồng nghiệp nữ trong công ty.”
Giang Độ chau mày bảo ta ra ngoài, rất ít khi tôi thấy lạnh lùng với người khác như thế: “Ai mướn nhiều chuyện.”
Trần Dao lại gửi vài tin nhắn khác đến.
“Cô cố bị b.ệnh, cố giày vò bản thân vì cá c.ược giữa chúng ta sao? Cô nghĩ mình như thế ấy sẽ ở lại chăm sóc sao?”
“Cô… ngây thơ thật đấy.”
“Cô ốm thì sao, người hiện giờ ấy là tôi.”
“Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Anh ấy đã hứa sẽ đón sinh nhật cùng tôi và con (của tôi) rồi.”“Mấy người kia còn đang sống sờ sờ, công ty vắng thì không hoạt sao? Anh mặc kệ, hôm nay sẽ ở đây với em.”
Giang Độ đi vào phòng b.ệnh, ném chiếc điện thoại đang kêu không ngừng qua một bên. Anh giơ tay sờ trán tôi, vùi đầu vào cổ tôi rồi : “Vợ ơi, hôm qua em hết hồn.”
Tôi không còn chút sức lực, gắng gượng đẩy ra.
“Em không đẻ , có trách em không?”
Dịu dàng và ý trong đôi mắt Giang Độ không cánh mà bay, lạnh lùng : “Sao em lại hỏi thế?”
Anh nghiêm túc : “Tô Nam, bất kể chúng ta có con hay không, cũng luôn em.”
Tôi với , hỏi một câu không liên quan: “Bố có tới tìm không?”
Giang Độ đứng hình.
Thật ra trước đây không mang họ Giang.
Giang Độ có một tuổi thơ rất cơ cực.
Bố mất từ rất sớm, mẹ không có việc , lại thích c .ờ b .ạ .c, r .ư .ợ .u chè, đ .á .n .h nhau.
Bạn thấy sao?