Mẹ tôi lại quỳ xuống, hệt như bảy năm trước, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Mẹ xin con, con đứng ra chứng em con không phải là kẻ cầm đầu, là kẻ khác đ .â .m Giang Độ…”
Cơn giận, nỗi uất hận cuồn cuộn trong lòng, đầu tôi rối như tơ vò, tôi mất bình tĩnh, cầm cốc trà trên bàn lên ném mạnh xuống đất.
“Tô Nam, mày gì đấy, tao là mẹ mày đấy.”
“Mẹ ư? Trên đời này có người mẹ nào như bà không?”
Tôi mỉa.
“Hai lần rồi. Vì cái đứa gọi là con trai của bà, tôi đã mất đi hai đứa con.”
“Từ bé đến lớn bà đã không thích tôi, việc gì mệt việc nhọc bà cũng đẩy sang cho tôi, có thứ gì ngon, thú vị bà luôn lén giữ lại cho con trai mình.”
“Giờ nó đã c .h .ế .t con tôi, c .h. ế .t chồng tôi, bà còn muốn tôi tha thứ cho nó sao. Sao bà có thể thiên vị đến mức ấy, sao có thể vô liêm sỉ như thế.”
Bà ta sợ sệt, cũng không dám lớn tiếng:
“Thì vốn dĩ Giang Độ cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, giờ nó còn em trai mày sắp phải ngồi tù…”
“Nó ngồi t ù là nó đáng đời.” Tôi gần như thét lên.
“Đ .e d .ọa, c .ư .ớp bóc, cố người khác bị th ương, có tội nào oan không? Bà nuông chiều nó từ nhỏ, không dạy cho nó biết thế nào là đúng sai, chiều hư nó, ăn chơi lêu lổng, việc gì cũng không nên hồn, chỉ biết ngửa tay vòi tiền người khác. Nó ra nông nỗi này cũng do bà cả thôi.”
Mẹ tôi tái mét mặt mày.
“Nhưng Giang Độ đã gì sai, con tôi đã gì sai.”
“Tại sao.”
“Tại sao họ lại vì những kẻ như nó mà…”
Trái tim như bị kh .oét mất một lỗ, gió lạnh lùa vào, nước mắt bất giác lăn dài che mờ toàn bộ đôi mắt.
“Tôi sẽ không tha cho nó.” Tôi lau nước mắt, lạnh lùng bà ta rồi : “Tôi sẽ đúng sự thật với c ảnh s át. Nó là kẻ cầm đầu, nó phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì nó đã .”
Mẹ tôi đi rồi.
Triệu Tĩnh đóng cửa, rót cho tôi một cốc nước ấm.
“Cậu biết rồi à?”
“Vừa rồi mẹ cậu Giang Độ vốn là một kẻ sắp c.h.ế.t, trông cậu chẳng có chút ngạc nhiên nào cả.”
“Cậu nghe thấy lúc hôn mê hay là…”
Tôi im lặng, thẫn thờ xuống sàn nhà.
Mãi lâu sau.
“Tớ vẫn luôn biết.”Giang Độ bị u .ng th .ư, tôi vẫn luôn biết.
Khi dốc lòng một người sâu đậm, mỗi một hành , mỗi một cử chỉ của , dù là một sự thay đổi nhỏ nhất tôi cũng nhạy bén nhận ra, huống chi còn đang b ệnh.
Bạn thấy sao?