Chuyện Tình Dang Dở – Chương 15

Hình như Tô Nam đang mớ.

Tôi vẫn không cầm lòng bỏ khoảng cách hai mét ấy.

Lần này tôi đã nghe rõ hơn.

“Giang Độ, Giang Độ.”

Tôi lại muốn khóc.

Ngày 31/12.

Tô Nam chưa hề quên tôi.

Cảm tính khiến tôi kích đến nỗi thức trắng đêm, lý trí bảo tôi nhất định phải điều ấy.

Hôm nay là giao thừa.

Tôi đội tóc giả, trang điểm để mình trông giống người bình thường một chút, sau đó tìm một diễn viên đến đóng kịch.

“Mong năm mới mọi sự tốt lành, thành công hơn năm ngoái.”

Tôi dùng acc wechat đó, cap ảnh trên acc weibo của mình rồi gửi cho em.

“Hình như ấy lại có mới rồi.”

“Xem ra, ta chẳng ai trong số chúng ta, người ta nhất cũng chỉ có mình ta.”

“Có lẽ chúng ta đều phải về tương lai phải không.”

Tô Nam không trả lời.

Tôi âm thầm lời xin lỗi với em.

Vợ ơi, xin lỗi.

Ngày 01/01.

Giờ đã là ba giờ sáng.

Tôi mất ngủ.

Tôi định viết nhật ký lần cuối rồi đ ốt nó.

Nhưng tôi thật sự không biết viết gì.

Hiện giờ ngoài trời tuyết đang rơi, chiều nay Tô Nam phải đi khám thai, không hiểu tại sao tôi lại thấy hơi lo lắng, vẫn âm thầm đi theo.

Hình như ngày dự sinh là vào tháng sáu.

Chắc tôi sẽ không đợi đến lúc đấy.

Nếu là con , chắc hẳn con sẽ rất giống em.

Có thể con sẽ có một đôi mắt hạnh, lông mi dài và dày, làn da trắng bóc và một gương mặt đáng .

Nếu là con trai, tôi hy vọng con cũng sẽ giống em.

Tóm lại…

Đừng giống tôi, đừng để sau này em lại thấy con rồi nhớ đến tôi.

Bỏ đi.

Bất kể là hay trai.

Chỉ cần con bình an, mạnh khỏe là .

Màu trắng chói mắt đập thẳng vào mắt, và cả mùi nước khử trùng gay mũi.

“Nam Nam, cậu tỉnh rồi à.” Triệu Tĩnh lo lắng hỏi.

Tôi chống người dậy, bám vào tay áo của ấy rồi : “Anh ấy đâu?”

“Ai cơ…” Triệu Tĩnh lảng tránh ánh mắt tôi.

“Giang Độ, Giang Độ đâu.”

“Trước lúc ngất tớ thấy ấy bị người ta đ .â .m!”

Môi Triệu Tĩnh run lên, ấy im lặng.

Phòng bệnh yên lặng tựa cái c .h. ế .t, tôi như bị rút cạn sức lực, run lẩy bẩy sau đó nhũn người trượt xuống.

Bỗng có người xông từ bên ngoài vào.

“Nam Nam, con phải cứu em trai con, nó vừa mới ra t.ù, nó bảo lần này không phải nó đẩy con, nó không h .ại con của con.”

Con ư?

Tôi chợt ý thức điều gì đó.

Tôi chậm rãi cúi đầu bụng dưới của mình.

Phẳng lì.

Đầu ong ong.

Con mất rồi.

Con của tôi và Giang Độ mất rồi.

Chút nhung nhớ cuối cùng của tôi cũng biến mất.

“Nam Nam, nếu em tra con lại ngồi t.ù cuộc đời của nó sẽ bị hủy hoại thật mất.”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...