Ngày 02/05.
Thỉnh thoảng dáng vẻ kiên định khi câu “Em sẽ c. h .ế .t cùng ” ngày hôm đó của em lại xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tôi không dám đánh cược.
Dù chỉ có 1%, tôi cũng không dám.
Tôi hy vọng em có thể khỏe mạnh, vui vẻ cả đời.
Có thể trân trọng, cuộc sống này.
Dù không có tôi cũng không sao, em ghét tôi, hận tôi cũng .
Sau này quên đi tôi cũng chẳng sao.
Trần Dao là thư ký của tôi, mẹ ấy bị b .ệnh cần t .iền gấp.
Ngoài t iền lương hàng tháng phải trả ra, tôi hứa sẽ trả riêng cho ấy hai trăm nghìn, ấy đồng ý diễn một vở kịch với tôi.
“Anh có từng nghĩ, lỡ một ngày nào đó ấy biết sự thật sẽ càng đau lòng hơn không?”
Tôi im lặng hồi lâu rồi mỉm .
“Đến khi đó, chắc ấy đã tìm một người rất tốt rồi, hoặc là lúc đó ấy đã già, dù biết cũng không quá kích . Thậm chí ấy sẽ bình tĩnh , ấy thật sự là một tên ngốc tự những chuyện mình cho là cảm .”
…
Ngày 20/10.
Hôm nay, chúng tôi ly hôn rồi.
Trần Dao theo cầu của tôi, “liên minh” với Tô Nam để tôi tay trắng ra đi.
Tôi cúi đầu, chậm rãi viết từng nét chữ trong tên của mình, đè mạnh đến nỗi đ âm thủng cả tờ giấy.
Lúc viết tới chữ cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng của Tô Nam: “Giang Độ.”
Bàn tay đang cầm bút của tôi run lên, tôi không ngẩng đầu.
“Năm đó chúng ta đăng ký kết hôn, do nghèo nên không tổ chức đám cưới. Khi đó tôi liếc bộ váy cưới hai mắt đã đỏ bừng, lấy gần một tháng lương của mình đi mua voan đội đầu của chiếc váy cưới đó cho tôi, sau này sẽ tổ chức cho tôi một hôn lễ long trọng.”
“Sau này cuộc sống dần tốt hơn, mọi điều hứa với tôi đều .”
“Về sau nhà họ Giang nhận lại, khoảng cách giữa hai chúng ta ngày một lớn, có rất nhiều người tôi không xứng với , tôi chỉ là hòn đá ngáng chân .”
“Khi đó đã với họ, không nỡ bỏ tôi lại, tôi đi chậm, có thể cõng tôi đi.”
Từng giọt nước mắt lăn dài, hai mắt cũng mờ đi, tôi cúi gằm mặt xuống, nắm chặt tay.
“Giang Độ, vẫn thất hứa.”
…
Ngày 02/11.
Trần Dao đưa acc wechat của mình cho tôi.
Tôi không kìm nổi lòng mình, lại xem trang cá nhân của em.
Hình như em sống rất tốt, thậm chí còn chăm chỉ đăng bài hơn trước.
Tôi nhớ trước đây em rất sợ phiền phức, chỉ đến dịp lễ tết hay lúc ra ngoài ăn cơm, em mới đăng bài.
“Không biết tại sao, lại mất ngủ rồi.”
Bạn thấy sao?