Tiếng của Tô Nam vang lên bên tai, em đang chọn cần tây.
“Dạo này em học rất nhiều món ngon từ blogger, hôm nay có lộc ăn rồi.”
Tôi gương mặt em dưới ánh nắng, vì ngẩng mặt đối diện với ánh mặt trời nên hơi chói mắt tôi vẫn không nỡ rời mắt.
Cứ thế, tôi ôm lấy em từ phía sau: “Vợ món gì cũng thích ăn.”
Có rất nhiều người ở chợ chúng tôi bằng ánh mắt tò mò và chê.
“Giang Độ.” Em nhỏ giọng nhắc nhở, hai tai đỏ ửng: “Người ta đang kìa.”
“Anh mặc kệ.” Tôi vùi đầu vào vai em, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt: “Họ thích thì cứ để họ .”
Tôi nên gì đây.
Tô Nam của tôi phải sao.
…
Ngày 15/04.
Thật ra, không phải là tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ cho em biết.
U .ng th .ư gan giai đoạn cuối, bác sĩ bảo tôi có thể sống 6 đến 12 tháng nữa.
Trong khoảng thời gian này chúng tôi có thể đi du lịch, đi xem concert, đi chơi trò m .ạo h .iểm, tôi sẽ mọi việc em muốn với em, chẳng phải sao?
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đang tính chuyện này với em thì lại thấy em ngồi khóc trong phòng khách.
Tôi vô cùng sợ hãi, chạy vội lại mới biết thì ra em đang xem một bộ phim ngôn ngang trái.
“Thảm quá, nam nữ chính vốn là em ruột, sau này mẹ ruột của nữ chính tìm đến nhà hai người phải chia xa, vòng vèo xuôi ngược khó khăn lắm mới bên nhau thì em lại mắc b .ệnh u .ng th .ư…”
Hai mắt Tô Nam đỏ bừng, lúc khóc trông em rất đáng thương: “Em thật sự không đành lòng những người có lại không thể bên nhau.”
Tôi đau lòng lấy giấy lau nước mắt cho em rồi giả vờ hỏi bâng quơ một câu: “Nếu bị u .ng th .ư, em sẽ gì?”
“Em sẽ c .h .ế .t cùng .”
Em chằm chằm màn hình, giọng điệu chắc nịch.
Hẫng mất một nhịp, tôi ôm em vào lòng.
Ngón tay của em rất lạnh, gần như đóng băng ngực tôi: “Sao tay em lại lạnh thế này?”
“Em vừa mới ăn kem xong.”
Tôi nổi giận: “Chẳng phải đã không cho em ăn rồi sao. Hôm nay em đến tháng, hơn nữa sức khỏe của em vốn đã không tốt, nếu đột nhiên ng.ất đi giống lần trước thì sao.”
“Chẳng phải em còn có sao.” Em không cho là thế, áp tay mình lên người tôi: “Làm thế này sẽ ấm lại nhanh thôi.”
Mãi lâu sau, lâu đến nỗi em sắp thiếp đi trong lòng tôi, tôi mới xoa đầu em rồi khẽ .
“Nếu sau này không thể bên em nữa.”
“Sao có thể…”
…
Bạn thấy sao?