6
Đây chính là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi.
“Xuống xe.”
Lâm Cẩn Du khoanh tay đứng ngoài cửa xe, nghiêng đầu tôi.
Tựa như một con chuột chui ra từ cống rãnh, bất ngờ bị ánh mặt trời chiếu rọi.
Toàn thân tôi cứng đờ, không thể đậy.
Lục Dục Đình đã sớm ngồi lại vào ghế lái, Sau vài giây cúi đầu im lặng, mở cửa xe bước xuống.
Anh sải bước vòng qua đầu xe, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng Lâm Cẩn Du như đang vỗ về.
“Trời nắng thế này, sao em lại ra ngoài?” Giọng dịu dàng, ngữ khí đầy quan tâm.
Tự nhiên như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Cẩn Du không rời mắt, chằm chằm vào tôi, cất giọng lanh lảnh:“Dư Uyên, phải không?”
Chưa dứt lời, ta đã bất ngờ ra tay, lôi tôi khỏi ghế phụ!
Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất rồi bị kéo đứng dậy.
“Chát!”
Một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi. Cả người tôi nghiêng hẳn sang một bên.
Má nóng rát, tai phải lập tức ù đi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Lục Dục Đình chau mày, chỉ bước lên nửa bước thì đã bị Lâm Cẩn Du quát dừng.
“Tôi họ Lâm không phải để cho có!”
Cô ta bóp chặt vai tôi, không rõ cho tôi hay cho Lục Dục Đình nghe:
“Tôi cho biết, nhà họ Lâm muốn bóp chết nhà họ Lục dễ như trở bàn tay.
Chứ đừng đến loại con nuôi thấp kém như !
Ai cho cái gan đó, dám nhòm ngó người đàn ông mà tôi đã chọn?”
Đây chính là Lâm Cẩn Du.
Mãnh liệt, bá đạo.
Cơn nóng nảy chỉ nhắm ra ngoài, không bao giờ hướng vào trong.
Tai tôi vẫn ù, người loạng choạng, tim dần rơi xuống vực.
Phải, là tôi đáng đời.
Lục gia không dám đụng đến Lâm gia, tôi càng không thể đụng đến Lâm Cẩn Du.
Tôi rõ ràng biết tất cả điều đó từ lâu.
Là tôi tội nghiệt chồng chất, đáng bị trừng .
Là tôi không biết xấu hổ, đắm chìm trong mộng tưởng, một người mà tôi không nên .
Nếu vì tôi mà liên hôn tan vỡ, tôi sẽ trở thành kẻ có tội với cả Lục gia.
Lục Dục Đình bước lại vài bước.
Tôi hoảng loạn ngẩng đầu, tìm kiếm ánh mắt .
“Cô còn dám ấy? Tin không, tôi móc mắt ra ngay bây giờ?!”
Lâm Cẩn Du trợn mắt, hét lên, rồi mạnh tay đẩy tôi ngã nhào.
Tôi ngồi phịch xuống đất, vẫn ngoan cố chằm chằm vào Lục Dục Đình.
Chỉ mong thấy trong mắt một chút — dù chỉ một chút do dự, giằng xé.
Thế , Lục Dục Đình không tôi.
Anh cúi đầu Lâm Cẩn Du, nâng bàn tay ấy lên đầy trân trọng.
“Đau tay không?”
Giọng dịu dàng, ánh mắt đầy thâm , sâu đến mức không biết là thật hay giả.
Anh hoàn toàn xem tôi như không tồn tại.
7
Không biết nên thấy may mắn, hay thấy tiếc nuối.
— Vì Lâm Cẩn Du không hề gạt tay Lục Dục Đình ra.
Cô ta không chớp mắt, Ánh thẳng thắn, vành tai lại đỏ bừng lên từng chút một.
“Chỉ là dạy dỗ một kẻ không biết an phận thôi, có gì mà đau chứ?”
Ông trời dường như đặc biệt ưu ái Lâm Cẩn Du.
Những lời lẽ thô lỗ, cử chỉ ngang ngược khi đến tay ta lại biến thành “giận dỗi đáng , muôn vàn phong ”. Thậm chí ngay cả khi chửi thề, cũng mang theo vẻ nũng nịu kỳ lạ.“Đi thôi, đưa em vào.”
Lục Dục Đình điềm nhiên như không, mỉm nắm chặt tay ta.
Hai người tay trong tay, vai kề vai, đồng loạt quay người bước đi.
“Lục… Lục Dục Đình.” Trước mắt tôi tối sầm, theo bản năng gọi với theo bóng lưng ấy.
Lâm Cẩn Du quay đầu, trừng mắt tôi một cái. Lục Dục Đình không dừng bước.
“Lục Dục Đình! Anh đợi đã!”
Tôi cố gắng đứng dậy đuổi theo, chỉ mới bước một bước đã lại ngã quỵ xuống.
Toàn thân mềm nhũn, như thể xương cốt đều tan rã.
“Lục Dục Đình…”
Tôi mê man, như rơi vào một giấc mộng.
Quên cả bản thân đang ở nơi đâu.
Năm tôi 11 tuổi, từng khóc lóc đưa tay ra nắm lấy Lục Dục Đình khi 16.
“Anh ơi, đừng đi…”
Giọng khàn khàn yếu ớt.
8
Gương mặt Lục Dục Đình khi ấy rõ ràng trước mắt tôi. Anh ôm tôi dịu dàng, : “Uyên Uyên đừng sợ, có ở đây.”
Đáng tiếc… đó là giấc mơ.
Là Lục Dục Đình của năm xưa.
Lúc này, nắng gay gắt thiêu đốt. Tôi mềm nhũn ngã trên mặt đất, ngẩng đầu một cách cố chấp.
Lục Dục Đình, quay lại đi. Tôi chăm vào bóng lưng lạnh lẽo ấy, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Chỉ cần chịu quay đầu lại, Dù chỉ một lần quay đầu, tôi cũng sẽ bất chấp tất cả, liều mạng thử lại một lần.
Thế , Lục Dục Đình dừng bước không phải vì tôi.
Anh giơ tay che nắng cho trán Lâm Cẩn Du, Ôm ấy tiếp tục đi về phía trước.
“Ra ngoài mà không mang ô à? Không sợ bị nắng đen da sao?”
Đó không phải là giọng điệu trầm thấp xa cách quen thuộc của , Mà là chất giọng dịu dàng ân cần — chỉ từng xuất hiện khi dỗ tôi uống thuốc.
Tôi lập tức mất hết sức lực, chậm rãi cúi đầu.
Thì ra, một Lục Dục Đình như không phải là phiên bản giới hạn. Chỉ là giới hạn dành riêng cho “vị hôn thê” của .
Lục Dục Đình, có lẽ chưa từng tôi.
Trong lòng , tiền đồ của Lục gia và kỳ vọng của ông nội, đều quan trọng hơn tôi.
Từng ấy năm qua dùng sự chiếm hữu và kiểm soát tuyệt đối, Dệt nên một cái lưới dành riêng cho tôi — một đứa trẻ mồ côi, khát khao thương.
Cái lưới ấy khiến tôi đắm chìm, uống nhầm rượu độc mà cứ ngỡ là mật ngọt.
Cái lưới ấy, tôi từng cố chấp nhận định đó là “”, giữ mãi không buông.
Giờ đây gương vỡ hoa tan, nước trôi trăng lặn.
Cũng là lúc nên tỉnh lại.
Tiếng bước chân vội vã dồn dập từ xa đến gần, Một bóng đen phủ xuống trước mặt tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, ánh mắt mờ dần, mất tiêu cự.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy giọng của quản gia.
“Dư tiểu thư, chủ tịch bảo tôi đến đón vào trong.”
“Dư tiểu thư, không sao chứ?”
“Ơ? Dư tiểu thư ——”Tôi “phịch” một tiếng ngã xuống, nhắm mắt lại.
Thế giới rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối.
9
Bị hành hạ trong cơn sốt cao.
Lần ngất đi này giống như tôi đã chết một lần.
Trong giấc mơ, quá khứ hỗn loạn kéo về.
Tôi như người ngoài cuộc, lạnh lùng lại mười lăm năm với Lục Dục Đình.
Lúc mới đến Lục gia, tôi 11 tuổi.
Lục Dục Đình lớn hơn tôi 5 tuổi, đã có dáng vẻ của một người nắm quyền.
Ngoại trừ ông nội, trong nhà chỉ có là đối xử tốt với tôi.
Anh dạy tôi trượt tuyết, cưỡi ngựa, đưa tôi đi thế giới.
Như một người trai thực sự.
Cho đến tám năm trước.
Anh tặng tôi một món quà trưởng thành — một món quà khiến tôi không thể nào gọi là “ trai” nữa.
Khi ấy, tôi vừa bước vào đại học.
Lục Dục Đình vẫn chưa chính thức tiếp quản công ty.
Ông nội đã chọn sẵn đối tượng liên hôn, ép phải “lập gia đình rồi mới dựng sự nghiệp”.
Lục Dục Đình ông nội nuôi dạy từ nhỏ.
Anh luôn hiếu thuận, cẩn trọng, chưa từng cãi lời.
Anh không phản đối, bắt đầu tiếp thường xuyên với Lâm Cẩn Du.
Lâm Cẩn Du xinh đẹp rực rỡ như hoa đào, tỏa sáng như ánh mặt trời, lại luôn nhiệt với Lục Dục Đình.
Hai người đứng cạnh nhau, rực rỡ chói lòa.
Trai tài sắc, đúng là trời sinh một đôi.
Chỉ có những như , mới xứng với Lục Dục Đình.
Tình cảm non nớt trong tôi vừa mới chớm nở đã lập tức bị dập tắt.
Tôi thậm chí không dám tỏ , tự ý nộp đơn xin đi chương trình trao đổi sinh viên ở nước F.
Lục Dục Đình rất tức giận.
Hôm đó, hai việc:
Ban ngày, đến trường hủy đơn đăng ký trao đổi của tôi.
Tối đến, bế tôi — đang khóc đến ngạt thở — vào phòng ngủ của mình.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lục Dục Đình mất kiểm soát.
“Uyên Uyên, em muốn gì?”
“Em muốn gì cũng có thể cho, ngoại trừ việc để em rời đi!”
Anh trong cơn say rượu, siết chặt tôi đang run rẩy trong vòng tay.
Phát điên như thể không thể dừng lại.
Mãi đến khi tôi khóc lóc cầu xin, thề rằng “sẽ không rời xa nữa”, mới chịu buông tay.
Từ ngày hôm đó, cho đến tận bây giờ.
Lục Dục Đình với danh nghĩa “ trai” đã nắm trọn vận mệnh tôi trong tay.
Không cho bất kỳ ai can thiệp hay lên tiếng.
Anh không cho tôi về muộn.
Không cho tôi thân thiết với bất kỳ ai.
Không cho tôi khóa cửa phòng ngủ, để có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Anh có thể nhẹ nhàng hôn tôi, cũng có thể tàn nhẫn cắn tôi.
Sẽ dùng vật chất để bù đắp mỗi khi tôi ngoan ngoãn chấp nhận.
Thế , chưa từng tôi — Dù là trong những lúc cuồng nhiệt nhất.
Anh cũng không chịu buông tha tôi.
Dù biết rõ, sớm muộn gì cũng phải kết hôn với người khác.
Anh vẫn gọi tôi là “Uyên Uyên”, tự xưng là “ trai”.
Vừa không ngừng nhắc nhở tôi, vừa cố gắng lừa dối chính bản thân mình.
Dù rõ ràng là người hiểu rõ mọi thứ hơn bất kỳ ai.
Tôi và , sớm đã không thể em nữa rồi.
Bạn thấy sao?