Bạn cùng phòng bảo tôi đưa ra nhận xét “thẳng thắn không nể mặt” về Thái tử gia giới Kinh thành.
Tôi mạnh dạn mở mic:
“Cái dây trên cổ ta trông như xích chó .”
“Vai rộng thế kia, chắc mặc áo có độn vai rồi.”
“Còn mặc quần thể thao màu xám nữa, giả vờ hững hờ quyến rũ, tưởng tôi không biết định quyến rũ tôi chắc?”
“Nếu bắt buộc phải khen thì… cơ ngực cũng tạm ổn đấy, chắc chỉ cái mã ngoài thôi…”
Đúng lúc đó, vị Thái tử gia từ nãy giờ vẫn bất đột nhiên cất tiếng:
“Cô còn chưa dùng qua mà sao biết là chỉ cái mã?”
“???”
Chết tiệt! Đây không phải ảnh tĩnh… là gọi video trực tiếp!!!
1
Vì muốn kiếm tiền sinh hoạt,
Tôi lên mạng học người ta livestream, blogger chuyên “nhận xét nhan sắc sắc bén”. Kiên trì suốt mười mấy ngày,
Tuy mất thời gian,
Nhưng chẳng kiếm bao nhiêu tiền.
Coi như đóng góp cho xã hội một chút .
“Gương mặt như cái muôi giày, y như Chu Nguyên Chương đầu thai chuyển kiếp, đáng tiếc nhà không có ngai vàng để thừa kế, cố gắng lên nhé, người tiếp theo.”
“Kính gọng to, mắt thì ti hí, bên trái bên phải cứ như chuột ăn vụng dầu, tác vén tóc mái liên tục có hơi ‘nhờn’ rồi đó , rảnh thì đi gội đầu đi ha!”
“Còn ai nữa không, không có ai là tôi tắt livestream đấy.”
Ngay lúc tôi định kết thúc,
Bạn cùng phòng Trần Mạt ghé lại gần:
“Nguyệt Nguyệt, dám nhận xét nhan sắc Thái tử gia giới Kinh thành không?”
“Tất nhiên là dám chứ! Cậu cũng biết, trong ký túc xá này, ai chứ tôi là người không sợ quyền thế mà.”
Vậy là tôi nhận lấy điện thoại.
Chỉ liếc qua một cái, mắt đã tròn xoe sững lại.
Thẩm Dịch Bạch mặc một chiếc áo thun đen đơn giản,
Đuôi mắt hơi xếch, ánh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo phóng thẳng vào ống kính.
Nhưng dù sao cũng là phần “nhận xét sắc bén”, tôi liền mạnh dạn mở mic:
“Cái dây trên cổ trông như dây xích chó .”
“Chậc chậc, vai rộng thế kia, bên trong chắc là có độn vai rồi.”
Tiếp đó tôi liếc xuống dưới:
“Còn mặc quần thể thao màu xám, giả bộ lơ đãng quyến rũ người ta, tưởng tôi không biết đang cố quyến rũ tôi chắc?”
“Nếu buộc phải điểm tốt… thì cơ ngực cũng ổn đấy, chắc chỉ cái mã ngoài thôi.”
Ngay lúc đó,
Thẩm Dịch Bạch trong điện thoại… bỗng nhiên đậy.
Giọng ta trầm thấp, mang theo vẻ trêu chọc:
“Cô còn chưa dùng thử, sao biết là không dùng ?”
Tôi suýt nữa không cầm nổi điện thoại.
Hai má lập tức bốc lên một trận nóng bừng.
Chết tiệt! Đây không phải là ảnh!
Vừa nãy ta không đậy, tôi lại chỉ mải mặt, hoàn toàn không nhận ra đây là cuộc gọi video!
May thay, tôi kịp phát hiện ra mình chưa bật camera – ta không thấy tôi.
Bản tính nhát gan của tôi bỗng nhiên biến mất tăm, như thể vừa buff gan to, tôi nở một nụ gian tà:
“Không tin? Trừ khi chứng minh cho tôi thấy.”
Quả nhiên.
Thẩm Dịch Bạch lập tức đỏ mặt, mất bình tĩnh.
“Yo yo yo, nhát rồi chứ gì, tôi biết ngay mà…”
Anh ta vừa buồn vừa tức giận:
“Được, ở ký túc xá tòa nào, tôi qua tìm…”
Chưa để ta hết câu, tôi lập tức cúp máy.
Tim đập thình thịch không ngừng.
2
Thủ phạm chính – Trần Mạt – đang đến mức ôm bụng lăn lộn bên cạnh.
Tôi đau đớn :
“Trần Mạt, không ngờ sống chung một phòng, mà cậu lại ác độc đến thế, dùng mưu hèn kế bẩn hãm ngôi sao livestream đang lên như tôi!”
Phải biết rằng,
Với gia thế của Thẩm Dịch Bạch, chỉ cần một ngón tay là có thể khiến tài khoản của tôi bị cấm vĩnh viễn.
“Cậu không biết đâu,” Trần Mạt vừa vừa , “vài hôm trước ta chơi game giành mất của trai tớ mấy mạng, tớ nhất định phải dạy dỗ lại hắn một trận.”
Trần Mạt hoàn toàn không ý thức mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn không ngừng:
“Tớ tưởng tượng ra nét mặt ta bây giờ thôi đã thấy sướng rồi. Nhờ có cậu đó Nguyệt Nguyệt, thù lớn của tớ coi như đã trả xong.”
Trước đây Trần Mạt từng kể, Thẩm Dịch Bạch là nối khố của trai ấy.
Tôi biết họ có quen biết, không ngờ mình cũng sẽ có “dây mơ rễ má” với ta.
Mà lại theo kiểu này…
“Yên tâm đi, cậu đâu có bật camera, ta không thể biết là cậu đâu.”
Tay tôi bỗng thấy hơi “ đơn”, chỉ muốn bóp cổ ai đó chơi cho đỡ ngứa.
Ngay lúc tay tôi sắp đặt lên cổ ấy,
Trần Mạt vội vàng :
“Coi như cảm ơn cậu, mai ăn căn-tin tớ quẹt thẻ cho.”
Quả đúng là “phú quý cầu từ hiểm nguy”.
Tôi mỉm chấp nhận:
“Được, lần này tha cho cậu đấy.”
3
Tối hôm đó, tôi mơ thấy Thẩm Dịch Bạch.
Trong mơ, ta vẫn mặc chiếc áo thun đen ấy.
Nhưng chỉ giây sau, ta cởi áo ra,
Lộ ra phần thân trên rắn chắc, cơ bắp rõ ràng,
Rồi đè chặt cổ tay tôi xuống, cúi người áp sát:
“Cô muốn tôi chứng minh như thế này à?”
Tôi chống tay lên ngực ta:
“Không phải…”
“Vậy muốn sao?”
Tôi móc lấy dây quần thể thao màu xám của ta:
“Muốn … cởi cả quần luôn.”
Tỉnh dậy, tôi hận bản thân đến nghiến răng!
Hận vì… sao lại tỉnh sớm thế chứ!
Phân cảnh quan trọng nhất còn chưa kịp xem cơ mà!!
Tối hôm đó,
Livestream của tôi vắng hoe, người xem thưa thớt.
Bỗng nhiên, ở góc màn hình hiện lên một cái tên mới:
“Anh Dây Xích Không Bao Giờ Độn Vai” vừa gia nhập phòng.
Tôi tươi chào đón:
“Chào mừng Dây Xích Không Bao Giờ Độn Vai nhé~”
Khoan đã! Cái tên này… sao quen thế nhỉ?
Chẳng lẽ…
Ngay lúc ấy, “Anh Dây Xích Không Bao Giờ Độn Vai” gửi cầu lên sóng chung.
Tôi còn đang do dự có nên đồng ý không,
Thì ta đã tặng ngay một chiếc siêu xe — xe thể thao màu đỏ rực chiếm trọn màn hình livestream.
Khoảnh khắc đó, tôi không khỏi nghi ngờ:
Chẳng lẽ do ăn cơm hộp hỏng mà tôi đang xuất hiện ảo giác?
Buồn thật, tôi mà là loại người thấy tiền liền sáng mắt à—
Xin lỗi, tôi đúng là loại người đó.
“Cảm ơn Dây Xích vì chiếc xe thể thao nha~ nhiều chụt chụt~”
Tôi vui vẻ ấn nút đồng ý kết nối livestream với Dây Xích.
Dù sao thì… trên đời gì có chuyện trùng hợp đến mức chứ.
4
Nhưng giây tiếp theo “Anh Dây Xích” bật camera.
Khuôn mặt đẹp đến từng góc cạnh hiện lên trên màn hình chính là Thẩm Dịch Bạch…
Đôi mắt dài hẹp của ta hơi nheo lại:
“Vừa mở app ra là livestream của hiện ngay trước mắt tôi. Người nhận xét tôi tối qua là đúng không?”
“Ờm cái này thì…”
“Dây xích? Độn vai? Cô liếm môi một cái chắc bị độc chết luôn hả?”
Camera trượt xuống, lướt qua phần eo và bụng ta:
“Còn cái quần tôi mặc, quyến rũ chỗ nào?”
Tối qua tôi không bật camera,
Anh ta chỉ nghe giọng, không thấy mặt — vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức đổi giọng, cố gắng nâng tông mềm mại:
“Khụ khụ… không phải tôi đâu, chắc nhận nhầm người rồi.”
Anh ta lại bật vì tức:
“Tôi nhận nhầm người à?”
Tôi nặn ra một nụ rạng rỡ trước ống kính:
“Là thế này, bên tôi là livestream học tập, tôi cực kỳ phản cảm việc bình phẩm ngoại hình người khác. Hôm nay cũng là buổi phát sóng đầu tiên của tôi, mong chiếu cố nhiều hơn nha~”
Đầu bên kia im lặng hai giây.
“Livestream học tập?”
Tôi chộp lấy quyển sách gần đó, bộ đắm chìm như si mê:
“Người xưa có câu: Trong sách có nhà vàng…”
Anh ta:
“Cô cầm sách ngược rồi.”
“…”
Có những người… thì như đang sống,
Nhưng thực ra đã “chết trong lòng” từ giây trước rồi.
5
Kết thúc livestream,
Tôi chỉ muốn lao vào nhà vệ sinh để khóc một trận ra trò.
Nhưng tiếc thay, Trần Mạt đang… bận đi nặng bên trong.
Nghe xong bi kịch tôi vừa trải qua nàng vừa “giải quyết”, vừa lên tiếng an ủi:
“Đừng sợ Nguyệt Nguyệt, Thẩm Dịch Bạch có phải xã hội đen đâu, cậu đâu cần phải hoảng như thế.”
“Vả lại trường học lớn như , hai người các cậu đụng mặt nhau cũng hiếm lắm.”
Nghĩ lại thấy cũng đúng.
Thế là tôi lau nước mắt, dùng tiền Dây Xích tặng chiếc siêu xe để mua một ly nước chanh —
An ủi tâm hồn nhỏ bé vừa trải qua cú sốc lớn.
Thế đến tiết học tự chọn ngày thứ Sáu…
Tôi thấy Thẩm Dịch Bạch ở cuối hành lang.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra tôi và ta học cùng một môn tự chọn.
Trước đây ở giảng đường lớn, từng lướt qua nhau vài lần, chỉ là kiểu “người đi ta tới”, chẳng ai để ý ai.
Mà giáo viên dạy môn này rất thích gọi học sinh phát biểu.
Có lần Thẩm Dịch Bạch ngủ gật trong giờ, bị gọi dậy, đầu còn dựng một sợi tóc ngốc nghếch.
“Chọn C.”
“Bạn Thẩm, đây là câu hỏi đúng – sai.”
Hôm đó tôi to đến mức không kìm .
Khi ta quay đầu tìm xem ai vừa , tôi đã kịp rụt đầu vào trong bàn học.
Giờ phút này, tôi đang khoác tay Trần Mạt, co người lại như quả trứng cút:
“Đi nhanh đi nhanh! Tớ thấy Thẩm Dịch Bạch rồi kìa!”
Cuối hành lang,
Anh ta đi ở giữa đám người như sao vây quanh mặt trăng,
Nghe người bên cạnh chuyện với dáng vẻ thờ ơ, môi mỏng khẽ cong lên một nụ lười biếng.
Tôi vừa kéo Trần Mạt ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, Thẩm Dịch Bạch liền bước vào lớp.
Tôi lập tức cúi đầu chui tọt vào bàn.
Trần Mạt vỗ vai tôi:
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ. Có chị ở đây che chở, Thẩm Dịch Bạch dám đến một ngón tay út của cậu thử xem?”
Tôi đôi dép lê dưới chân mình,
Nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, rồi lo lắng hỏi:
“Nhỡ ta không vào ngón út… mà vào ngón chân cái thì sao?”
Giây tiếp theo,
Giọng quen thuộc vang lên từ ngay trên đỉnh đầu tôi:
“Sao? Giờ tôi còn bị vu cho cái tội nghiện chân luôn rồi à?”
Bạn thấy sao?