3
Tôi nắm chặt quai cặp, đầy nghi hoặc: “Tam ca, sao lại là ? Tài xế đâu?”
Lục Từ Tinh bực bội: “Tài xế ăn bậy, tiêu chảy nặng phải vào viện rồi. Em tưởng tôi muốn tới à? Đúng là già rồi mông cũng lỏng.”
… Không cần tả chi tiết đâu.
Tôi chằm chằm vào yên sau xe đạp của ta, do dự định ngồi lên.
“Từ Tinh, để tôi chở Chúc Khinh An về, Giang Hoài Nguyệt vẫn đang chờ cậu.”
Nghe tiếng, tôi quay đầu lại thì thấy đó là Kỳ Chính.
Lục Từ Tinh lập tức : “Thế càng tốt, cậu đưa ấy về nhé, tôi đi trước.”
Anh ta mừng như mở cờ vì trốn việc đón tôi.
Kỳ Chính ngồi trên chiếc mô-tô, cúi đầu tôi: “Lên xe.”
Tôi im lặng ngồi phía sau, lưng thẳng tắp, theo phản xạ giữ khoảng cách với ta.
Nếu đoán không nhầm, ta cũng chẳng ưa gì tôi.
Nhưng gáy của Kỳ Chính như mọc mắt, ta trực tiếp nắm tay tôi đặt lên eo mình.
“Ôm chặt, tôi chạy nhanh lắm.”
Quả thật Kỳ Chính chạy rất nhanh.
Mái tóc dài bị ép dưới mũ bảo hiểm của tôi bị gió thổi rối tung, tôi phải ôm chặt eo ta, mắt nhắm nghiền, gần như quên thở.
Nếu không có đèn đỏ gián đoạn, chắc tôi chết thật rồi.
Khó khăn lắm mới về tới nhà, tôi trả mũ bảo hiểm, chuẩn bị chào tạm biệt.
Kỳ Chính chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, quay người bỏ đi.
Quả nhiên, ta ghét tôi.
Tôi cũng chẳng để bụng — những công tử nhà giàu này xem thường một đứa mồ côi như tôi là chuyện bình thường.
Bố mẹ Lục đi công tác, trong nhà không có người lớn.
Vừa vào phòng khách, tôi nghe thấy tiếng rộn ràng.
Toàn là học sinh trường số 2, vẫn mặc nguyên đồng phục.
Giang Hoài Nguyệt ngồi ở giữa, cạnh là Lục Từ Lam và Lục Từ Văn.
Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt và hoa quả.
Cả món bánh bí đỏ rẻ tiền mười tệ ba cân mà tôi thích nhất cũng đặt trước mặt “nữ thần”.
Món bánh vốn bị Lục Từ Lam bĩu môi chê bai, giờ lại trân trọng vì Giang Hoài Nguyệt.
“An An, sao giờ mới về? Lại đây ngồi đi.”
Tôi định từ chối, Lục Từ Văn đã kéo tôi tới.
Anh ta khoác vai tôi: “Chúc Khinh An, nghe điểm thi của em tụt hả?”
Nói xong, ta còn liếc sang Giang Hoài Nguyệt.
Giang Hoài Nguyệt tròn mắt: “Không thể nào, An An học giỏi thế cơ mà. Em thi bao nhiêu?”
Câu hỏi này đúng là chạm vào nỗi đau của tôi.
Tôi lạnh giọng: “652.”
Tôi tưởng họ sẽ nhân cơ hội chê bai, ai ngờ sắc mặt Giang Hoài Nguyệt lại khó coi hơn.
Lục Từ Lam và Lục Từ Văn vội vàng an ủi ta:
“Yên tâm, lần sau em sẽ tốt hơn. Đừng buồn nữa.”
Lúc này tôi mới hiểu — Lục Từ Văn định dùng điểm tệ của tôi để an ủi ta vì thi kém.
Nhưng ai ngờ, dù tôi thi tệ, điểm vẫn cao hơn ta.
“Chúc Khinh An! Có phải em cố ý không? Bình thường giả vờ như thi không tốt.” Giọng Lục Từ Văn lạnh tanh, đầy chỉ trích.
Tôi thấy buồn : “Nhị ca, em đứng bét lớp đấy.”
Điểm tệ là sự thật, cần gì phải giả vờ?
Mọi người xung quanh sững sờ: “Cái gì? Ở trường số 3 mà em đứng bét lớp á?”
Tôi gật đầu: “Đúng , ở đó cạnh tranh khốc liệt lắm.”
“Không hổ danh là lớp chọn, tôi còn muốn qua đó xem mặt mũi ‘cao thủ’ ra sao.”
4. Lục Từ Văn thấy mấy học trường số 2 vây quanh hỏi tôi về cuộc sống ở trường số 3 thì thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.
Giang Hoài Nguyệt cố gượng : “Không sao, là do mình kém hơn người ta thôi.”
Dù tôi đã chuyển trường, ta vẫn không giành nổi hạng nhất, cũng chẳng có tiền thưởng.
Vậy nên… thật sự không thể trách tôi .
Nói chuyện xong, tôi không bận tâm tới Lục Từ Lam bọn họ nữa, mà đi thẳng lên lầu bài tập.
Vừa ngồi xuống, Kỳ Chính đã gọi video tới.
“Hôm nay vẫn còn mấy bài chưa giảng xong.”
Anh ta đúng là tận tâm thật.
Cuộc gọi kéo dài tới tận hai giờ sáng.
Anh ta đưa ra cả đống bài toán hóc búa.
Tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào là cảm giác sụp đổ.
Chỉ cần tôi không , Kỳ Chính sẽ im lặng tôi bằng ánh mắt như đang một kẻ ngốc.
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Kỳ Chính, thế là đủ chưa?”
“Cũng tạm.”
Đúng lúc tôi tưởng có thể kết thúc cuộc gọi, ta lại hỏi:
“Buổi sáng cậu thích ăn gì?”
Dù câu hỏi khá kỳ lạ, tôi vẫn trả lời: “Bánh kẹp trứng.”
Sáng hôm sau, trên bàn tôi đã có một chiếc bánh kẹp nóng hổi, bên trong kẹp trứng thơm lừng.
“Ăn đi.”
Tôi gương mặt lạnh tanh của Kỳ Chính, chẳng thấy chút gì giống người từng bày mưu cho ba em nhà họ Lục.
“Cảm ơn.”
Chỉ là… bên trong lại có rau mùi.
Thấy tôi chưa ăn, Kỳ Chính hỏi: “Lại sao nữa?”
Tôi không nhịn : “Có rau mùi.”
Bạn thấy sao?