6
Trước có sói, sau có hổ.
Nhưng hình như trọng điểm không nằm ở trên người tôi.
Nam chính số hai bước qua tôi nam chính dự bị, đột nhiên nở một nụ tà mị, ánh mắt lóe lên tia sáng:
"Bao nhiêu tuổi rồi? Đã 18 tuổi chưa?"
Nam chính dự bị bị hỏi có hơi ngại ngùng, lẩm bẩm :
"Ừm...chưa đến, sắp 16 tuổi rồi."
"Phụt."
Tôi bật ra tiếng không đúng lúc, chuyện này khá bất lợi trong những cuốn truyện séccccccc 25+.
Nam chính dự bị khó hiểu tôi, tôi cuống quýt tỏ ra dịu dàng giải thích:
“Không sao không sao, bọn họ già nhanh hơn cậu í mà.”
Rõ ràng cốt truyện sẽ không trở thành hiện trường lật xe nhanh chóng, vì nam chính số hai "không may" nhận một cuộc điện thoại, sau đó "xin lỗi" phải đi trước một bước.
Tôi đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của nam chính số hai, ta ngoái đầu ra hiệu bằng ánh mắt khiến tối hận không thể chọc mù hai mắt mình.
Tiễn nam chính số hai đi, nam chính dự bị do dự lấy điện thoại ra tiến lại gần:
"Chị ơi, có thể cho em xin cách thức liên lạc không ạ?"
Sad boy si thảm quá, nữ chính ôm hôn với người khác rồi mà ngay cả phương thức liên lạc cậu cũng không có.
Tôi lấy điện thoại ra định đọc số điện thoại của nữ chính cho cậu ghi lại, không ngờ cậu đã mở ứng dụng quét mã QR sẵn sàng quét mã.
Thế là, để giữ bí mật thân phận, tôi đành phải miễn cưỡng thêm số liên lạc sad boy si của nữ chính.
À, thì ra tên cậu là Chưởng Ngôn.
Nam chính dự bị rất dễ lừa, tôi chỉ đại một câu "mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi" là cậu đã chào tạm biệt tôi.
Lúc sắp đi, Chưởng Ngôn bỗng gọi tôi lại, cố lấy dũng khí lớn tiếng hô:
"Chị, em sẽ cố gắng trưởng thành!"
Ôi cái cậu này, có chí khí đấy nhá.
7
có thể dịch sang Tiếng Việt như thế nào
Chờ tôi giúp nữ chính hoàn thành cốt truyện, chạy về phòng thử đồ thì đã không còn một bóng người, nhân viên phục vụ đang c.h.ế.t lặng vệ sinh.
Với vẻ mặt đau khổ như ông lão trên tàu điện ngầm, tôi quay người định đi thì một nhân viên bán hàng khác gọi tôi lại.
Nhân viên bán hàng: "Thưa quý , đồ chị của quý đã mặc đi vẫn chưa thanh toán."
Má, tổng tài keo kiệt vãi!
Đêm đã khuya, tôi đang nằm trên giường say mê đọc truyện séccccccc thì nữ chính mở cửa bước vào.
Tôi vội vàng che điện thoại lại, trừ khách sáo:
"Chị cứ tự nhiên, cứ ngồi thoải mái."
Nữ chính xoa cổ tay từ chối lời mời ngồi, có vẻ như mười bài kiểm tra đã khiến ấy rất mệt.
Ừm, may mắn thay tôi đã thi đỗ.
Nhưng mà, đến đây khoe khoang ai có nhiều bài kiểm tra hơn à?
Nữ chính đến đây rõ ràng là để xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi một mình vào ban ngày.
Nhưng lúc này tôi chỉ muốn vùi đầu xuống đất, cầu xin ấy mau chóng đi.
Tôi nhanh chóng vào thẳng chủ đề, kể cho ấy nghe về việc cờ gặp nam chính thứ hai và nam chính dự bị, trong lòng chỉ thầm than truyện séccccccc chẳng thể gì ngoài truyện séccccccc.
Việc tìm hiểu thông tin về gia thế của nữ chính trong truyện séccccccc trước đây khó khăn đến sao? Hả?!
Nam chính số hai nhanh chóng nữ chính nhận ra nhờ sự miêu tả tỉ mỉ của tôi. Tuy nhiên, khi đến lượt nam chính dự bị, nữ chính lại tỏ ra bối rối:
“Chưởng Ngôn là ai? Chị không quen cậu ấy.”
Tay tôi đang lướt điện thoại bỗng khựng lại, không khỏi cảm thán rằng nam chính dự bị này thậm chí còn không lọt vào mắt xanh của nữ chính.
Nữ chính định thêm gì đó, đột nhiên vội vàng đứng dậy giả vờ ngáp rồi muốn đi ngủ.
Chị ơi, thôi đi mà, đừng im lặng nữa.
Cho đến cuối cùng, nữ chính vẫn kiên quyết từ chối kết với Chưởng Ngôn:
“Mẹ dặn không kết bừa bãi với người lạ.”
Vậy những nam chính khác, từ một đến bảy thì sao? Họ quen nhau bằng cách nào?
Chị đừng có lố lăng quá không?
Sau khi đã hết những gì cần , tôi bắt đầu thực hiện mục đích chính của cuộc trò chuyện tối nay - rút điện thoại ra và giơ mã QR:
“Trả tiền.”
Sai vặt tôi thì .
Sai vặt tiền của tôi thì một đồng cũng không .
8
Lạy cụ, bả sai vặt tôi thật kìa.
Giọng ngọt ngào của nữ chính ở đầu dây bên kia điện thoại nhờ tôi đi lấy hộ bưu kiện.
Tôi còn chưa kịp cúp áy thì đã nghe thấy giọng của một người đàn ông qua loa điện thoại:
"Đàn em ơi, cần đến nhà em dạy kèm miễn phí không?"
Cảm ơn lời mời tên thật của tôi không muốn.
Khi tôi đến bưu điện để lấy bưu kiện, nhân viên bưu điện vào ghi trên bưu kiện:
“Là của em phải không?”
Khi thấy ghi trên bưu kiện, tôi cảm thấy cả người c.h.ế.t lặng.
Tốt nhất đây là một bưu kiện đứng đắn.
Tôi lạnh lùng quẹt mặt tính tiền, cầm bưu kiện đi thẳng, không thèm quan tâm đến việc nhân viên bưu điện có hỏi mở giúp hay không.
Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn, tôi chạy nhanh như gió, kết quả là đụng mặt Chưởng Ngôn.
“Hi, chị à.”
Chưởng - chàng trai trẻ vui vẻ như có mặt trời trên đầu - Ngôn vẫy tay với tôi, vội vàng chạy đến trước mặt tôi, con ngươi nhạt của cậu sáng đến mức sắp chọc mù mắt tôi.
Vấn đề chính là nữ chính không có ấn tượng gì với cậu, tôi nên trả lời cậu ta hay không đây?
Chưởng Ngôn chẳng hề nhận ra điều đó, cậu tỏ vẻ tự hào cầu khen:
"Chị ơi, bây giờ em 17 tuổi rồi!"
Mẹ nó???
Tốc độ trưởng thành này hơi khủng bố à nha, kết luận sơ bộ là não có vấn đề.
Tôi ôm bưu kiện bằng một tay, muốn xoa đầu cậu khen cậu tốt.
Ngày trở thành nam chính không còn xa nữa.
Chưởng Ngôn thấy bưu kiện trong tay tôi, bỗng trở nên tự giác:
“Chị, em giúp chị đưa về nhà nhé.”
“Không…”
Bạn thấy sao?