Bóng trúc lay , lá trúc xào xạc theo gió. Thương Phượng Vũ đứng sau lưng Thương Thiên Vũ, tác vụng về buộc tóc cho ông. Nhưng nhiều lần cũng không thể buộc .
“Vũ Nhi, con có tâm sự à?” Thương Thiên Vũ dựa vào ghế trước cửa sổ, nở nụ nhu hòa, khí tức an tĩnh tường hòa tỏa ra xung quanh giống như bạch cúc.
Giọng ấm áp như gió xuân kéo lại tâm buồn bực của Thương Phượng Vũ. Nàng nhẹ nhàng chải tóc cho ông, vừa yếu ớt đáp lời: “Phụ thân, thân thể của con không sao nữa chứ?”
“Sao lại hỏi ?” Không đáp lời mà là hỏi ngược lại.
“Là thế này, à... Phải thế nào nhỉ?” Thương Phượng Vũ ngừng chải tóc, đứng ở đó, nhẹ chau mày.
“Sao ? Gặp chuyện gì khó khăn à? Lại có thể khó Vũ Nhi của ta đến mức này?” Thương Thiên Vũ đứng lên, vòng qua ghế, đứng thẳng trước mặt nàng. Tóc tung bay theo gió, ánh mắt thâm thúy như biển chằm chằm vào nàng, chờ câu trả lời.
“Không có gì. Có lẽ gần đây con ngủ không đủ. Để vài ngày nữa xem xem rồi .” Nàng không biết giải thích thế nào về những ảo ảnh như có như không trong đầu mình nên chọn cách giấu diếm.
“Thật không sao chứ?” Thương Thiên Vũ hỏi, đôi mắt như sao thật sâu vào mắt nàng.
“Vâng, không sao.” Thương Phượng Vũ thản nhiên ông trả lời, thêm: “Phụ thân, con không thể búi cao lên .”
‘Ha ha ha’ Thương Thiên Vũ sảng lãng, đưa tay nhẹ điểm lên mũi nàng. Gió mát tràn qua cửa sổ vào nhà, khiến tóc ông tung bay lần nữa, lướt qua cổ ông. Giọng như thúy trúc vang lên: “Đã sớm biết con không biết , có điều không ngờ con kiên trì đến giờ mới ra, ha ha ha ha.” Sau khi xong, Thương Thiên Vũ cất tiếng to lần nữa, có điều, trong tiếng có mang theo ý trêu ghẹo.
“Phụ thân...” Thương Phượng Vũ xấu hổ, , rồi xoay người muốn ra tìm hai người Bạch Mặc bị Thương Thiên Vũ kéo lại, ôm vào lòng.
“Sao? Giận à?” Thương Thiên Vũ cứ ôm nàng vào lòng như thế, đôi môi hấp dẫn quyến rũ chạm lên mái tóc đen mượt.
“Không có. Con sợ Bạch Mặc và đại ca chờ sốt ruột thôi.” Ngửi mùi hoa lan nhàn nhạt trên người ông, trong đầu Thương Phượng Vũ hiện lên một đoạn ký ức và lời rất mơ hồ. Nhưng chỉ thoáng qua khiến nàng không bắt .
“Đói bụng?” Nghe người trong lòng nhắc đến tên người khác, ánh mắt Thương Thiên Vũ trầm xuống, thoáng qua một đạo dị quang.
“Vâng.” Tựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi, Thương Phượng Vũ thấp giọng trả lời.
“Đi thôi, không cần buộc tóc nữa.” Thương Thiên Vũ kéo nàng ra khỏi ngực mình, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Đối mặt với vẻ lịch sự nho nhã chững chạc quen thuộc của Thương Thiên Vũ, trái tim Thương Phượng Vũ đập nhanh mấy nhịp. Nhưng nàng cho rằng vì bình thường mình tiếp với ông quá ít nên mới như thế. Thương Phượng Vũ dịu dàng mỉm , gật đầu, đáp lời. Trong tiềm thức nàng không nghĩ sâu thêm. Người nhà, phụ thân, đều là máu mủ ruột thịt, sao có thể nghĩ gì khác?
Trong đình viện, Bạch Mặc ngửa đầu ngắm rừng trúc, không gì tâm hắn đang loạn.
Thương Phượng Ngôn dựa vào cây trúc, cầm một lá trúc trong tay, chau mày như đang suy nghĩ gì đó, khóe môi hiện ra nụ lạnh như có như không.
Thương Phượng Vũ vừa ra khỏi cửa thì thấy hai nam nhân một trái một phải đứng trong rừng tử trúc, đáy mắt nàng thoáng qua một tia khiến người ta không thể rõ cảm, yếu ớt, lên tiếng: “Hai người bị sao ? Đói đến phát ngốc rồi à?” Nói xong liền ‘ha ha’ duyên.
Nghe giọng như tiếng trời, cảm luống cuống của Bạch Mặc từ từ bình thường lại. Hắn dời bước đi tới trước mặt nàng, không Thương Thiên Vũ đứng bên cạnh mà cầm lấy hai tay nàng: “Đúng là đói bụng. Đói đến mức muốn ăn sạch nàng.” Trong mắt hắn hiện ra ánh lửa, không thèm để ý trái phải mà tán tỉnh nàng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai nắm tay của Thương Phượng Ngôn nắm chặt, gương mặt vốn lành lạnh càng phủ thêm một tầng sương lạnh tựa như hoa mai nở trên băng tuyết, chỉ có thể đứng từ xa ngắm mà không thể đến gần.
Thương Thiên Vũ đứng cạnh một cây thúy trúc đón gió, gió thổi loạn tóc ông, tung bay. Mặt ông vẫn hiện lên nụ ôn hòa, không để mọi chuyện vào mắt mà cây trúc nho nhỏ kia, không biết đang nghĩ gì...
Bạch Mặc liếc hai người bọn họ, khóe môi nhếch lên, “Đói bụng không?”
“Có.” Thương Phượng Vũ đáp lời, bỏ qua Thương Phượng Vũ, nghiêng đầu về phía Thương Thiên Vũ, “Phụ thân, chúng ta dùng cơm thôi.” Nếu mình không mở miệng thì không biết đến lúc nào bầu không khí ngột ngạt này mới tiêu tan đây.
Thương Thiên Vũ gật nhẹ đầu, cất bước tới phòng ăn.
Thương Phượng Vũ kéo tay Bạch Mặc đi theo, không hề biết rằng mặt Thương Phượng Ngôn đằng sau đầy vẻ tổn thương, rồi từ từ bước tới.
Trên bàn cơm, quy tắc ăn không bốn người tuân thủ nghiêm ngặt.
Động tác của Thương Thiên Vũ ưu nhã, thần thái cao quý uống nước ép trái cây.
Thương Phượng Vũ nhai kỹ nuốt chậm ăn chút điểm tâm.
Bạch Mặc giống như một vị thân sĩ, yên lặng ăn thức ăn trước mặt mình.
Thương Phượng Ngôn trầm tĩnh, không có vẻ mặt gì khác.
‘Khụ khụ’ – một tiếng ho nhẹ vang lên. Là Thương Phượng Vũ quá mức mất hồn nên bị nghẹn một miếng điểm tâm. Khi nàng hết ho, ngẩng đầu lên thì trước mặt có thêm ba cái ly. Nhìn lại thì Thương Thiên Vũ nở nụ dịu dàng, tay phải cầm cái ly. Mặt Bạch Mặc đầy nhu có thể dìm chết người cầm nước ép trái cây trong tay. Mặt Thương Phượng Ngôn hơi giãn ra, trên tay có một cái ly tinh xảo. Thương Phượng Vũ lướt ánh mắt trong suốt qua ba người, : “Con yếu thế sao? Chỉ nghẹn một chút thôi, không cần uống nhiều thế đâu.” Cũng may bọn họ thu ly lại, nếu không thật không biết phải thế nào. Thương Thiên Vũ quan tâm mình. Quan hệ của mình và hắn vừa mới tốt lên một chút nên không thể từ chối tâm ý của hắn . Thương Phượng Ngôn thì có thái độ không rõ ràng với mình, nếu mình từ chối thì nhất định sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết. Làm giống như trong lòng mình có quỷ . Còn Bạch Mặc thì có thể không để ý tới.
Bạch Mặc nàng, đưa ly trong tay tới gần nàng hơn, “Uống đi, nếu không sẽ khó chịu đấy.” Hắn hoàn toàn không có ý lấy lại cái ly. Bởi vì hắn biết rõ, nếu bây giờ mình lùi bước thì tất cả những cố gắng trước đây đều sẽ tan thành bọt biển.
Thương Phượng Ngôn cũng đưa ly tới gần, còn gần hơn cả Bạch Mặc, im lặng mà Thương Phượng Vũ, trong đôi mắt đều là thương tiếc.
Thương Thiên Vũ , cũng không lùi bước, không tiến thêm, chỉ chăm nàng. Đôi mắt đen như sao tựa như dòng nước nóng, lặng lẽ truyền đạt sự dịu dàng tường hòa vốn có của hắn.
Như bị mê hoặc, Thương Phượng Vũ vươn tay nhận lấy ly trong tay hắn, khẽ nhấp một ngụm, “Cám ơn phụ thân.” Nàng nở nụ , dù trăm hoa đua nở cũng không thể bằng một phần mười sự lòng người lúc này của nàng.
Bàn tay Thương Phượng Ngôn đang cầm cái ly đột nhiên nắm chặt lại tới mức lộ ra cả khớp xương. Hắn : “Uống nhiều nước một chút.” Nói xong, đôi môi mỏng đầy quyến rũ mím chặt lại, chờ Thương Phượng Vũ nhận lấy vật trong tay hắn.
Không muốn cứ lằng nhằng vì một chuyện nhỏ nên Thương Phượng Vũ rồi nhận lấy đặt trước mặt mà không uống.
Cách của Bạch Mặc còn hay hơn. Hắn trực tiếp kề ly lên môi nàng, đầy dịu dàng: “Uống đi. Nước ép trái cây giúp dưỡng nhan, có thể giúp Vũ Nhi của ta đẹp hơn.”
Thương Phượng Vũ phì , mở đôi môi đào ra nhấp nước trong ly, “Bạch Mặc, chàng học cách năng ngọt xớt như thế này từ khi nào ?” Áp lực và lúng túng trong lòng nàng một câu này của hắn xua tan đi, thoải mái hơn.
“Sao? Chẳng lẽ bình thường ta không thú vị à?” Chợt, Bạch Mặc nhíu mày, trả lời.
“Đâu có đâu. Chàng nghĩ nhiều rồi.” Nụ lan từ khóe mắt lên đuôi lông mày, sóng mắt lưu chuyển thể hiện rõ sự quyến rũ.
“Mọi người từ từ ăn, trong cung có việc, ta đi trước.” Nếu còn ở đây nữa, Thương Phượng Ngôn không biết mình sẽ ra chuyện điên rồ gì.
“Đi đi, đi sớm về sớm.” Thương Thiên Vũ .
Bạch Mặc gật đầu với hắn, không gì.
Thương Phượng Vũ với hắn, cũng không gì.
Tựa như vô ý, Thương Phượng Ngôn Thương Phượng Vũ rồi đứng dậy rời đi, không quay đầu lại.
Thấy hắn rời đi, đáy lòng đang căng thẳng của Thương Phượng Vũ từ từ buông lỏng, lặng lẽ thở dài.
Trong nhà chỉ còn ba người, lại yên tĩnh lần nữa.
“Con ăn đủ rồi.” Thương Phượng Vũ cầm khăn gấm lên lau miệng, .
“Đệ cũng ăn xong rồi.” Bạch Mặc buông đũa.
“Ừ.” Thương Thiên Vũ đáp lời, đôi mắt phượng hơi nhíu.
Thế này là sao? Tâm Thương Phượng Vũ vừa thả lỏng lại dậy sóng.
“Sư huynh, đệ có việc muốn bàn với huynh.” Đôi tay to lớn của Bạch Mặc bao lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Thương Phượng Vũ. Hắn Thương Thiên Vũ, .
“Chuyện gì?” Thương Thiên Vũ mở mắt hắn, hỏi.
Thương Phượng Vũ không gì, dường như nàng biết Bạch Mặc định gì.
“Đệ muốn chọn ngày lành tháng tốt để cưới Vũ Nhi.” Nói tới đây, tay Bạch Mặc siết chặt lại.
Động tác nhỏ này từ lòng bàn tay hắn truyền lên người Thương Phượng Vũ. Nàng biết hắn đang căng thẳng liền trở tay cầm chặt tay hắn, thầm tiếp sức cho hắn.
“Được…” Thương Thiên Vũ , đồng ý, trên mặt không có biểu cảm gì khác thường, giống như hắn rất vui.
Phản ứng này của hắn khiến lòng Bạch Mặc không còn bình tĩnh nữa. Quả nhiên, câu tiếp theo của hắn đúng như những gì Bạch Mặc nghĩ.
“À, chuyện đệ nhờ ta tra đã có kết quả.” Thương Thiên Vũ vẫn kỹ sẽ nhận ra nụ của hắn không tới đáy mắt. Đáy mắt hắn là sự dịu dàng mà tàn khốc.
“Thật cám ơn sư huynh.” Bạch Mặc cảm ơn, “Có điều….” Lời xoay chuyển, “Những chuyện vặt vãnh đó không cần sư huynh phí tâm.”
“Đừng thế. Được người nhờ cậy, hết lòng việc cho người. Sao ta có thể không giữ lời?” Thương Thiên Vũ , trả lời.
“Phụ thân, hai người đang gì ?” Thương Phượng Vũ cảm thấy hai người bọn họ không bình thường, nàng không biết là ở đâu, chỉ có thể quan sát hai người, mong có thể ra chút đầu mối. Nhưng nàng đã thất vọng rồi. Nụ và nét mặt của Thương Thiên Vũ vẫn như thường, Bạch Mặc cũng không có phản ứng gì quá lớn. Không muốn rơi vào hoang mang lần nữa nên nàng mở miệng chen vào.
“Không có việc gì cả. Chúng ta đang một chút chuyện vặt thôi.” Bạch Mặc trả lời nàng.
“À….” Nghe câu trả lời như , Thương Phượng Vũ không gì.
“Không phải muốn gặp ngoại công à? Chúng ta đi thôi.” Bạch Mặc nàng, , không nhắc tới chuyện vừa rồi nữa.
Thương Phượng Vũ ngẩng đầu Thương Thiên Vũ.
Bạn thấy sao?