4.
Đã quá giờ giới nghiêm của ký túc xá.
Vi thế, tôi không còn cách nào khác ngoài đành phải đưa Giang Ngộ về căn hộ của mình ở trung tâm thành phố.
May mắn thay, Giang Ngộ ngủ luôn một giấc trên xe mà không thèm khóc nữa.
Lúc mới tỉnh lại, nhìn cậu ta có chút bối rối, lại càng ngoan ngoãn hơn.
Tôi bảo cậu ta uống nước thì cậu ta uống nước. Tôi bảo cậu ra lau mặt thì cậu ta lau mặt. Cho đến tận lúc tôi ra lệnh cho cậu ta lên giường ngủ thì cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Bộ dạng này thật sự quá mức ngoan ngoãn, lòng tôi ngứa ngáy khó mà nhịn ổi.
Ý muốn trêu chọc bắt đầu nổi lên.
Tôi cầm điện thoại chỉa về phía Giang Ngộ, bật quay video: “Giang Ngộ, đọc theo tôi.”
Cậu ta rúc mình vào chiếc chăn mềm mại của tôi, nhẹ nhàng ngước mắt lên .
Tôi : “Giang Ngộ là đồ ngốc.”
Sau đó, cậu ta theo: “Giang Ngộ là đồ ngốc.”
Tôi lên một tiếng, lại : “Giang Ngộ là một thằng nhóc hay khóc nhè”.
Cậu ta , “Giang Ngộ là một thằng nhóc hay khóc nhè.”
Tôi đột nhiên muốn biết Giang Ngộ say rượu liệu có tỉnh táo hay không. Vì thế tôi : “Giang Ngộ thích Lý Nặc.”
Cậu ta dừng lại một chút.
Nhưng vẫn đọc theo: “Giang Ngộ thích Lý Nặc.”
Hóa ra là đã mất nhận thức.
Tôi nghĩ .
Suy cho cùng thì chính miệng Giang Ngộ đã rằng cậu ta ghét tôi mà.
Tôi đột nhiên cảm thấy không còn gì thú vị nữa, mất hết hứng thú cất điện thoại di đi.
“Cậu ngủ đi.” Tôi với cậu ta và tắt đèn phòng ngủ.
Hôm sau, khi tôi thức dậy, Giang Ngộ đã chuẩn bị xong bữa sáng đầy đủ cho tôi.
Cậu ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần đen từ hôm qua, chiếc áo sơ mi đã có nếp, cổ tay trái còn bị mất một chiếc cúc, còn mái tóc thì rối bù.Nhưng nhờ khuôn mặt thanh tú kia mà nhìn cậu ta cứ như một công tử nhà giàu nào đấy vậy.
Cậu ta đặt cốc sữa nóng lên bàn và : “Cám ơn cậu tối qua đã đưa tôi về nhà.”
Có vẻ tỉnh táo rồi ha.
Tôi đi về phía cậu ta, cắn hai miếng bánh sandwich, không nhịn hỏi: “Sao tối qua cậu lại khóc?”
Giọng lạnh nhạt của Giang Ngộ vang lên: “Tôi không muốn trả lời.”
“Là bởi vì chia tay với tôi sao?”
Cậu ta ngước mắt lên tôi: “Chúng ta cũng có phải thật sự ở bên nhau đâu mà chia tay cậu tôi phải đau buồn chứ?”
Trọng điểm của tôi nghiêng sang một bên: “Vậy nếu thật sự ở bên nhau, thì lúc chia tay cậu sẽ đau buồn à?”
Giang Ngộ nghẹn họng.
Cậu ta chậm rãi ăn hết miếng bánh sandwich cuối cùng rồi hỏi vặn lại tôi: “Chúng ta sẽ có thực sự ở bên nhau à?”
Không đâu.
Tôi và cậu ta đều biết rõ điều này.
Cậu ta ghét tôi, còn tôi… tôi cũng không ưa cậu ta cho lắm.
Tôi cúi đầu cắn sandwich, cố gắng nhồi vài miếng, thật sự không thể nhịn cơn tức này.
Cậu ta đang kiêu ngạo cái gì chứ?
Tôi cố ý : “Tối qua cậu uống say còn thích tôi đó.”
Giang Ngộ ho khan một tiếng.
Cậu ta nghẹn họng, đỏ bừng cả mặt, trong miệng vẫn còn đang “Không thể nào”.
Để bằng chứng, tôi đã cho cậu ta xem đoạn video tôi quay tối qua.
Sau khi xem video xong, Giang Ngộ bình tĩnh : “Là cậu ép tôi mà.”
“Tôi không có.”
“Cậu có.” cậu ta hất cằm, “đoạn video đã chứng minh điều đó.”
Tôi tức giận : “Vậy hôm qua tôi bảo cậu cậu thích Lục Bắc, sao cậu ̣i không ?”
“Cậu không hề thế.” Cậu ta đột nhiên im lặng.
Tôi giật mình.
Ánh mắt tôi đầy hoài nghi cậu ta: “Tối qua rốt cuộc là cậu có say hay không ?”
5.
“Say mà.” Giang Ngộ trả lời.
“Vậy sao cậu còn…”
“Không ai quy định rằng ta phải quên những gì sau khi ta say cả.”
Cậu ta giống như đang đổi chủ đề, lại giống như đang không đổi : “Tôi còn biết đêm qua cậu đã gì tôi cơ.”
Tôi không kìm lòng mà biện hộ: “Tôi căn bản là chẳng gì cả.”
“Hửm?”
Cậu ta nhẹ giọng chất vấn: “Cậu cứ luôn miệng là chán ghét tôi, khi tôi say, cậu lại thích đến nỗi không muốn buông tay, cái này còn gọi là không gì à?”
“….”
Cậu ta đột ngột đến gần tôi, bất ngờ hỏi một cách khiến tôi không kịp đề phòng: “Không phải cậu thầm tôi đó chứ?”
“Không thể nào!” Tôi phản đối như thể giọng tôi chưa đủ lớn, lời phản bác của tôi chưa đủ mạnh.
Nụ của Giang Ngộ cứng đờ lại.
Trong bầu không khí ngưng trệ, màn hình điện thoại di của cậu ta và của tôi đang đặt trên bàn đồng thời sáng lên.
Đó là tin nhắn từ đám bạn kia.
[ @mọi người, mong mọi người dành chút thời gian cuối tuần này để ăn chơi một chút nhé. Một người bạn của trai tớ mới mở khu nghỉ dưỡng ở Kỳ Sơn (Thiểm Tây) nên chúng ta được qua đó ở ké 2 ngày! ]
[ Wow, tớ muốn đi suối nước nóng quá! ]
[ Tớ nghe đó là địa điểm lý tưởng để hẹn hò của các cặp đôi. Chắc không phải đi đâu cũng gặp mấy cặp đôi trẻ đó chứ? ]
[ Sợ mấy cặp đôi đấy ̀m gì? Chúng ta cũng có một cặp ở đây mà! ]
[ @Giang Ngộ @Lý Nặc, đôi bạn trẻ bước ra nói chuyện xíu coi! ]
Giang Ngộ kinh ngạc hỏi: “Cậu chưa cho bọn họ biết chúng ta đã chia tay sao?”
“Không có thời gian.”
“Cậu có muốn ngay bây giờ không?” cậu ta hỏi.
Tôi cậu ta: “Cậu thực sự muốn tôi gì?”
“Không có tâm trạng.”
Tôi còn chưa kịp đi sâu vào ý nghĩa của câu “Không có tâm trạng” này, thì Giang Ngộ đã giải thích: “Dù sao thì tôi cũng không muốn bị bọn họ rằng tôi không có đủ khả năng chi trả nên mới ̀m thế.”
Thực ra.
Từ đầu sở dĩ tôi kiên trì hưởng ứng trò chơi này là vì bản hợp đồng vô hình rằng phải tuân theo của trò chơi.
Tôi thương lượng ̣i với cậu ta: “Hay ̀ chúng ta khỏi chia tay nữa đi?”
“Tùy cậu.”
Giang Ngộ thờ ơ trả lời.
Dường như việc hay chia tay, đối với cậu ta mà đều không quan trọng.
Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ là ban ngày Giang Ngộ quá phiền phức nên đến tối tôi lại mơ thấy cậu ta.
Cậu ta vẫn đang học năm thứ hai trung học.
Cậu ta đi vào phòng học của tôi, ngồi ở trên bàn học của tôi và bắt đầu nói chuyện với mấy cậu trai đã từng tỏ với tôi.
“Cậu thích gì ở Lý Nặc thế? Vừa yếu ớt, lại thích loạn. Hay là do tính tiểu thư? Các cậu thật có thể chịu à?”
Lúc đó nghe xong những lời này tôi liền bỏ chạy.
Dù sao, tôi cũng thực sự không thể chịu việc bị Giang Ngộ phạm như .
Nhưng trong mơ, tôi lại không chạy, mà còn nghe nửa câu sau của Giang Ngộ.
Cậu ta thành khẩn cầu xin: “Còn tôi thì có thể chịu đựng . Vậy nên mấy cậu coi như ̀m một việc tốt, giao cậu ấy ̣i cho tôi đi.”
Tôi tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn.
Không thể tin được, trong mơ tôi ̣i nghe được Giang Ngộ kêu thích mình?
Có phải tôi đã dùng trí tưởng tượng của mình để nghĩ Giang Ngộ thích mình không vậy?
Tôi còn đang choáng váng thì nhận tin nhắn của Giang Ngộ: [ Bạn , lát nữa em có muốn ăn tối cùng không? ]
Tôi nhắn: [ Lục Bắc lại đang ở bên cạnh cậu à? ]
[ Ừm. ] Cậu ta trả lời: [ Nếu không thì tại sao tôi lại gọi cậu như chứ? ]
Tôi giận dữ ném chiếc điện thoại của mình đi.
Trong nháy mắt, tôi vừa tức vừa giận vừa oán vừa hận!
Tôi nghĩ thầm, Giang Ngộ, chẳng phải cậu ghét tôi à?
Tôi sẽ cố gắng hết sức để quyến rũ cậu. Đến lúc cậu hoàn toàn tôi rồi thì tôi sẽ đá cậu!
Để tôi xem, cậu còn lạnh lùng và kiêu căng đến mức nào!
6.
Cuối tuần, thời tiết rất đẹp.
Đoàn người chúng tôi cùng nhau đi tới khu nghỉ dưỡng ở Kỳ Sơn.
Lục Bắc dựa vào chiều cao của mình để đếm số người có mặt, đột nhiên thắc mắc: “Thẩm Lệ đâu rồi?”
Thẩm Lệ chính ̀ em thích bày trò kích thích đêm đó.
Có người trả lời: “Đi lấy thẻ phòng rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Lệ đã mang theo thẻ phòng quay lại.
Cậu ấy chia từng cái một cho mọi người, đến lượt tôi và Giang Ngộ, trên tay chỉ còn lại một tấm gỗ ghi số phòng duy nhất.
Lục Bắc thắc mắc: “Sao cậu lại lấy ít đi một tấm thế?”
“Đó là tất cả những gì chị ở quầy lễ tân đưa cho tớ,” cậu ấy đưa thẻ phòng cho tôi và Giang Ngộ, “Hai cậu ở chung phòng với nhau như một cặp nhé?”
Giang Ngộ ngay lập tức xích người né tôi ra.
Cậu ta đứng dậy và : “Tôi đi lấy thêm một cái nữa.”
“Chỉ ̀ ở chung trong một phòng thôi mà,” tôi với bóng lưng của Giang Ngộ, “Bạn trai, không lẽ không dám à?”
Xung quanh lập tức vang lên nhiều tiếng “ồ”.
“Hai người chơi nghiêm túc đấy à?”
“Mọe kiếp! Nặc Nặc, không phải đó giờ cậu ghét Giang Ngộ sao?”
“Hai người bắt đầu nhau thật sự khi nào vậy?”
“Chúng tớ cũng không cầu nhiều như . Đôi nhân trẻ các cậu chỉ cần tự biết chừng mực, đừng chơi đến nỗi “bình bụng” ra ̀ được rồi.”
Giang Ngộ quay đầu lại trong tiếng bàn tán của mọi người.
Tôi kiêu ngạo cậu ta. Cậu ta thở dài: “Cậu thật sự muốn ở cùng phòng với tôi sao?”
“Tất nhiên rồi.” Tôi .
Giang Ngộ cuối cùng cũng đồng ý.
Cậu ta như một vợ nhỏ nhút nhát, kéo vali hành lý của hai người chúng tôi mắt nhắm đi theo sau tôi.
Tôi đi trước, thỉnh thoảng quay ̣i , tôi thấy mặt cậu ta toàn vẻ cay đắng và căm hận.
Tôi không thể nhịn cười nổi.
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Bạn thấy sao?