Chuyến Tàu Định Mệnh – Chương 10

Thẩm Thích khẽ lắc đầu với tôi.

 

Đừng hành thiếu suy nghĩ.

 

"Anh Bưu, không phải đã hứa sẽ giúp tôi kiếm nhiều tiền sao?" Thẩm Thích lo lắng nắm chặt cổ tay Trần Bưu, ngăn cản hành tiếp theo của hắn ta.

 

Trần Bưu hai tiếng, trong mắt dâng lên sự đau đớn méo mó dữ tợn.

 

"Thẩm Thích à, mày xem tại sao tao lại giữ mày đến bây giờ?"

 

Trần Bưu từ từ kéo khóa áo, để lộ quả b.o.m buộc quanh ngực.

 

Hắn ta cầm điều khiển từ xa trong tay, nham hiểm: "Mày trông cũng đấy, con tao chắc chắn sẽ thích, mày cũng xuống đó với nó đi."

 

Tên điên.

 

Hoàn toàn là một con quỷ không có lý trí.

 

Hắn ta cầm d.a.o găm tiến về phía tôi.

 

"Mày cũng trạc tuổi con tao, tao thật sự có chút không nỡ."

 

"Nhưng tại sao, con tao c.h.ế.t rồi, còn mày lại sống?"

 

Thấy hắn ta sắp ra tay với tôi, đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển.

 

Quả b.o.m hắn ta mang trên người rõ ràng là tự chế, cộng thêm không khí dọc đường ẩm ướt, nếu có thể cách ly hắn ta khỏi đám đông mười mét, bên ngoài quả b.o.m lại có vật cản lớp đệm...

 

Có lẽ có thể bảo toàn những người khác.

 

Tôi dùng mảnh nhựa Thẩm Thích đưa cho tôi hôm đó để cắt dây trói, thản nhiên cử cổ tay.

 

"Đừng tìm nữa, là tôi."

 

Bất chấp ánh mắt ngăn cản của Thẩm Thích, tôi từng bước chậm rãi lùi lại.

 

"Trần Bưu, con c.h.ế.t như thế nào, có thể rõ cho tôi nghe không?"

 

Trần Bưu dường như hiểu rõ câu "kẻ phản diện c.h.ế.t vì nhiều", hắn ta không mắc bẫy, nghiến răng nghiến lợi giơ cao d.a.o găm.

 

"Mày tự xuống đó hỏi con bé đi!"

 

Vừa đúng mười mét, đủ rồi.

 

"Trần Bưu!"

 

Không biết Thẩm Thích đã đứng ở đầu bên kia từ lúc nào, hét lớn về phía Trần Bưu.

 

"Con c.h.ế.t rất thảm, không muốn nghe chi tiết sao?"

 

"Thẩm Thích!" Tôi vội vàng ngăn ta lại.

 

Lúc này chọc giận Trần Bưu chẳng phải là tự tìm c.h.ế.t sao?

 

Trần Bưu quả nhiên bị ta chọc giận, rời khỏi vị trí của tôi.

 

Trong lòng tôi điên cuồng mắng Thẩm Thích là đồ ngốc.

 

Anh ta như cảm nhận điều gì đó, cong môi về phía tôi.

 

Cười dịu dàng với tôi như lần đầu gặp mặt.

 

Không, không !

 

Tôi muốn ngăn cản hành tìm đến cái c.h.ế.t của ta, hiện tại Trần Bưu đang vô cùng kích , nếu không cẩn thận, tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ mất mạng.

 

Mắt Trần Bưu đỏ ngầu, như bị ma nhập lao về phía Thẩm Thích, tay run rẩy giơ cao điều khiển bom.

 

"Tao thật sự đã đánh giá thấp mày rồi Thẩm Thích, mà mày lại ẩn nấp bên cạnh tao lâu như , có phải con tao là do mày c.h.ế.t không?"

 

"Là tôi." Thẩm Thích thẳng thắn thừa nhận, lùi về bên phải hai bước.

 

"Ông còn nhớ viên cảnh sát bị ông đ.â.m mười bảy nhát không, con ông c.h.ế.t còn đau đớn hơn ấy."

 

Trần Bưu bị lời của Thẩm Thích kích , không chút do dự nhấn nút điều khiển.

 

"Cảnh sát các người không cứu con tao, đều đáng chết!"

 

Tôi mở to mắt, theo bản năng chạy về phía Thẩm Thích.

 

Không có tiếng nổ.

 

Một viên đạn xuyên qua không trung găm vào cánh tay Trần Bưu, điều khiển từ xa tuột khỏi tay hắn ta.

 

Thẩm Thích nhanh mắt nhanh chân đá điều khiển về phía tôi.

 

Còn bản thân ta thì bị Trần Bưu đã điên cuồng từ lâu đ.â.m một nhát d.a.o vào ngực.

 

Tiếng s.ú.n.g vang lên liên tiếp.

 

Trần Bưu mở to đôi mắt phẫn nộ và không cam lòng ngã xuống.

 

Thẩm Thích giơ tay vẫy về phía tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở phía trên bên trái, rồi cũng ngã xuống vũng máu.

 

Mọi người đều an toàn.

 

Ngoại trừ Thẩm Thích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...