Chuyển Sinh Thành Tiểu [...] – Chương 8

Cơn sốt cao kéo dài cả đêm, mãi đến sáng hôm sau mới giảm đi chút ít.

Trình Húc bảo giúp việc nấu cháo, tôi không có cảm giác thèm ăn nên không đụng vào.

Buổi chiều hắn về nhà, thấy tôi vẫn nằm trên giường, liền hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn rồi." Tôi ho hai tiếng, rồi hỏi: "Chú mèo nhỏ đó sao rồi? Nó ổn không?"

Hắn mở điện thoại, cho tôi xem video mèo ngoan ngoãn uống sữa: "Nó ổn cả, giờ vẫn ở bệnh viện thú y."

Tôi thở phào: "Tốt quá, may quá."

Tôi còn muốn xem thêm, Trình Húc tắt điện thoại: "Đừng xem nữa, nghỉ ngơi đi."

Thấy đồ ăn trưa còn nguyên, hắn hỏi tôi: "Chưa ăn à?"

Tôi lắc đầu: "Trưa nay tôi không thấy đói."

"Cả ngày không ăn sao?" Lông mày hắn nhíu lại: "Giờ muốn ăn chưa?"

Thấy mình cũng khỏe hơn, tôi gật đầu: "Muốn rồi."

Trình Húc hiếm khi rộng lượng, giúp tôi bưng cháo lại đặt lên tủ đầu giường.

Trình Húc: "Ăn đi."

Tôi: "Được rồi."

Rồi hai chúng tôi nhau trân trối, im lặng đối mắt suốt ba phút.

Trình Húc: "?"

Tôi thực sự muốn ăn.

Nhưng hệ thống bảo rằng , một tiểu thư nuông chiều từ bé như Lâm Thính, khi ốm yếu cần phải có người đút ăn mới hợp hình tượng.

Không muốn bị trừng lần nữa, tôi đành cắn răng mở miệng: "Tay tôi không có sức."

"..." Vẻ mặt Trình Húc thoáng chút ngỡ ngàng, "Không phải là ý tôi nghĩ đấy chứ?"

Tôi gật đầu: "Chắc là ý như đang nghĩ đó."

Trình Húc im lặng vài giây, dường như trong đầu đang đấu tranh dữ dội. Nhưng rất nhanh, hắn thở dài như chấp nhận số phận, cầm lấy cháo, múc một thìa đưa đến bên miệng tôi.

Bụng tôi đói cồn cào, miệng lại không mở ra.

Thấy tôi bất , Trình Húc nhíu mày: "Lại sao nữa, tiểu thư?"

Tôi như mất hết hy vọng, lặp lại câu vô lý của hệ thống trong đầu: "Có hành."

"Cái gì?"

"Có hành." Tôi không dám thẳng vào mặt hắn, sợ rằng giây tiếp theo hắn sẽ bắn tia sáng tiêu diệt tôi, "Tôi không ăn hành."

Trình Húc không gì.

Vài giây trôi qua, tôi len lén liếc sang hắn.

Tôi tưởng hắn đang bí mật bỏ thêm thuốc xổ vào cháo, không ngờ hắn lại cúi đầu, rất nghiêm túc nhặt hết hành ra khỏi bát.

Nhìn khuôn mặt hắn đang yên lặng lựa hành, tim tôi bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.

Đúng là, đàn ông dịu dàng là liệu pháp thẩm mỹ tốt nhất.

"Hehe." Tôi cố gắng chuyển sự ý, nịnh bợ, "Anh tốt quá, là người đẹp trai nhất thế giới."

Hắn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhặt hành: "Ngoài câu đó, còn biết gì khác không?"

Tôi lập tức tuôn ra đoạn nịnh hót mình đã học trước đây:

"Anh đẹp trai quá! Anh đẹp như tượng tạc từ bàn tay của thần Zeus! Từ ngày đến đây tôi không thể ngủ nổi vì ghen tị với sắc đẹp của . Tôi sắp phải đi khám mắt rồi, mỗi ngày đều bị vẻ đẹp của cho chói loá. Anh biết sông Trường Giang, Hoàng Hà, Thái Bình Dương bắt nguồn từ đâu không? Chính là từ nước mắt của tôi khóc vì sắc đẹp của đấy"

Trình Húc nhặt hết hành, múc thìa cháo đưa vào miệng tôi:

"Đừng ba hoa nữa, ăn đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...