Chuyển Sinh Thành Tiểu [...] – Chương 5

Sau bao nỗ lực của tôi, cuối cùng tôi cũng giành một vị trí cao quý ở hàng ghế sau chiếc Porsche Panamera của Trình Húc.

Để cảm ơn hắn, tôi quyết định tặng hắn một món quà.

Vào ngày lĩnh lương, tôi nhiệt mời Trình Húc đi cùng đến trung tâm thương mại.

"Đi trung tâm thương mại gì?"

"Mua quà cho chứ sao!" Tôi rất chân thành, "Anh đối xử với tôi tốt như , tôi phải đền đáp chứ! Nên tôi muốn chọn cho một món quà!"

Trình Húc nheo mắt tôi, sau đó khẽ đầy ẩn ý: "Được thôi."

Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý nhanh đến .

Mãi đến khi vào trung tâm thương mại, tôi mới hiểu ý của hắn là vì sao.

Bởi vì đây là cơ hội không thể bỏ qua, cơ hội tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn để thoải mái nhạo tôi.

Hắn dẫn tôi vào một cửa hàng đồ hiệu, ngồi xuống sofa, tùy ý : "Cứ cửa hàng này đi, cái gì cũng , mua đi."

Tôi chiếc khuy măng sét rẻ nhất trong cửa hàng, cũng đã bốn chữ số, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trùng hợp sao, tiền lương của tôi cũng chỉ vỏn vẹn bốn chữ số.

Nhận lương, tôi còn tưởng đâu là khoản hoàn tiền từ cái gì đó tôi mua trước đây.

Nhân viên cửa hàng tôi với ánh mắt mong đợi, còn tôi thì tức tối quay sang Trình Húc.

"Anh cố phải không!" Tôi than thở, "Anh nghĩ tôi thực sự không mua nổi à!"

Hắn tự tin tôi.

Thế là tôi tức quá, nổi giận lên: "Anh đúng là thông minh thật!

"Tôi không mua nổi."

Trình Húc khẽ, đứng dậy khỏi sofa: "Thôi rồi, đi thôi. Hôm nay không có món nào ưng ý cả."

Tôi thở phào: "Anh không thích, thì tôi cũng không mua."

"Không cần tặng quà tôi." Ra khỏi cửa hàng, Trình Húc dẫn tôi đến một cửa hàng khác, "Nếu muốn cảm ơn, giúp tôi chọn một cái túi tặng mẹ tôi đi. Trước đây tôi tặng cái nào bà cũng không thích, chê tôi không có mắt thẩm mỹ."

Cái này thì dễ thôi!

Tôi nhanh chóng chọn một chiếc túi kiểu dáng cổ điển, đơn giản, tinh tế, chắc chắn mẹ Trình Húc sẽ thích.

Chọn xong, tôi tiện thể quanh cửa hàng, và cờ liếc thấy một chiếc túi Birkin da cá sấu màu hồng.

Tôi đứng sững lại.

Không phải tôi đứng hình vì , mà là đôi chân tôi thực sự không nhúc nhích .

Tôi hỏi hệ thống: 【Đừng là...】

Hệ thống vui vẻ đáp lại: 【Đúng ! Một tiểu thư nhà giàu danh giá thì sao thiếu một chiếc túi da cá sấu chứ!】

Có lẽ vì thấy tôi đứng ngẩn ra chiếc túi, Trình Húc bước lại gần: "Thích à?"

Sao ấy có thể hiểu tôi đến mức này !

Tôi gật đầu thật mạnh.

Trình Húc nheo mắt : "Vậy thì cứ mơ đi."

Tôi: "..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...