Chuyển Sinh Thành Tiểu [...] – Chương 14

"Tôi như một khách hàng khó tính đáng ghét, còn Trình Húc thì như một nhà thầu đáng thương bị tôi bóc lột.

Trong giây phút đó, tôi biết mình sai, lủi thủi chạy về phòng.

Nằm trên giường, trong đầu tôi toàn là hình ảnh Trình Húc vừa rồi, nghiêm túc suy nghĩ xem mình còn thiếu sót chỗ nào."

Và cả tin nhắn của Trần Tử Nguyệt.

Không chần chừ, tôi nhắn tin cho ấy: 【Cậu nghĩ Trình Húc là người thế nào?】

Nửa phút sau, ấy trả lời: 【Tôi thấy ấy rất tốt! Vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại rất kiên nhẫn! Là một người đàn ông xuất sắc bậc nhất, cực kỳ đáng tin cậy!】

Xong đời, xong thật rồi.

Lòng tôi lạnh xuống như rơi xuống hầm băng.

Nhìn dòng đánh giá năm sao của ấy dành cho Trình Húc, tim tôi lạnh toát.

Nhưng ngay sau đó, ấy nhắn thêm: 【Trình Húc tỏ với cậu rồi à? Đừng do dự, tôi thấy ấy thực sự tốt đấy!

【Chiếc dây chuyền này ấy chọn rất lâu, hỏi tôi không biết bao nhiêu lần sở thích của cậu mới quyết định mua.

【Có thể thấy, ấy rất để tâm đến cậu!】

Hả?

Chuyện gì thế này? Đây có còn là chữ Quốc ngữ không , sao tôi đọc mãi không hiểu?

Khi tôi đang định hỏi tiếp, thì cửa phòng bị gõ.

Mở cửa ra, chẳng thấy ai, chỉ có Tiểu Mi ngồi đó.

Tôi cúi xuống bế Tiểu Mi lên, bỗng phát hiện trên cổ nó có một chiếc dây chuyền.

Bóng dáng Trình Húc xuất hiện ở ngưỡng cửa, nụ đầy vẻ đắc ý.

Tôi nhất thời không biết gì, lắp bắp mãi mới thốt một câu: "Tiểu Mi còn nhỏ quá, chiếc dây chuyền này hơi nặng, không tốt cho cổ của nó. Em giữ giúp nó trước nhé."

Trình Húc , rất phối hợp: "Được."

Tôi tháo dây chuyền xuống, hơi bối rối, thấy hắn vẫn ung dung đứng đó, bèn đưa chân đá nhẹ: "Anh còn đứng đó gì!"

"Đến đây."

Nụ của Trình Húc không giấu , hắn khẽ bật , bước đến gần, cầm chiếc dây chuyền lên, những ngón tay lạnh buốt chạm vào cổ tôi.

"Ban đầu còn định vài ngày nữa mới đưa cho em. Nhưng em đoán sai nhiều quá, nghĩ em chắc đã phát hiện ra chuyện dây chuyền này." Hắn cài móc khóa, rồi xoay tôi đối diện với hắn. "Lần này chắc không sai nữa, đúng không?"

Ừ, không sai.

Nhưng đáp án không phải dây chuyền.

Là Trình Húc.

Tuy nhiên, tôi vẫn lắc đầu: "Sai rồi, thiếu một thứ nữa."

Trần Tử Nguyệt rõ ràng có tỏ mà!

Trình Húc dường như hiểu ý, đôi mắt đen láy tôi chăm : "Lâm Thính, thích em."

"Thật à?" Tôi hít mũi, nghịch ngợm hỏi: "Vậy thích sự hiểu chuyện của em, hay thích sự dịu dàng hào phóng của em?"

Hắn nhéo má tôi: "Anh thích sự hài hước của em."

Tôi ôm Tiểu Mi, không rảnh tay đánh , chỉ có thể trợn mắt giả vờ hung dữ.

Trình Húc , ôm tôi vào lòng: "Vậy em thì sao?"

Tôi hơi ấm của hắn bao trùm, Tiểu Mi mềm mại dụi vào tay tôi.

Không chút do dự, câu trả lời thốt ra nhẹ như một đám mây, ngập tràn hơi nước hạnh phúc.

"Em cũng rất thích ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...