Chuyển Sinh Thành Tiểu [...] – Chương 11

Tôi và Hà Vũ lao vào nhau như một cơn bão, hoàn toàn theo chỉ dẫn của hệ thống: túm tóc ta, tát ta, đè ta xuống sàn mà đánh.

Khi có người tiến lại để can ngăn, tôi quay đầu lại và thấy Trình Húc.

Miệng tôi lập tức xị xuống, chỉ vào vết rượu đỏ thẫm trên váy: "Trình Húc! Anh xem! Váy của tôi!"

Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu tôi: "Không sao, mua cái khác cho em."

Trời ạ, âm thanh từ thiên đường đây rồi.

Bảy chữ đơn giản mà thấm thía, đẹp lòng người.

Hà Vũ còn định phát điên, bị bảo vệ do Tần Trăn gọi đến kéo ra ngoài.

Tôi vội kéo tay Trình Húc, chạy nhanh ra bãi đỗ xe: "Về nhà nhanh lên! Tôi còn phải mang váy đi giặt, biết đâu còn cứu !"

Nhưng sự thật chứng minh, vội quá chẳng gì.

Vì chưa quen đi giày cao gót, tôi mất thăng bằng, trẹo mắt cá chân bên trái một cái.

May mà Trình Húc kịp giữ tôi lại, nếu không tôi đã ngã thẳng xuống sàn.

"Không sao chứ?" Hắn lo lắng, đỡ tôi ngồi lên ghế dài gần đó. "Chạy nhanh gì?"

Mắt cá chân đau rát, tôi rên rỉ: "Tôi chỉ sợ để lâu thêm chút nữa, vết bẩn sẽ không giặt ."

Hắn nửa quỳ, quan sát chân tôi, thở dài: "Chẳng phải tôi đã sẽ mua cho em một cái khác sao?"

"Không giống nhau!" Tôi cãi lại. "Đây là cái váy đầu tiên mua cho tôi! Tôi quý nó lắm!"

Ánh mắt hắn dời từ chân tôi lên mặt tôi, dừng lại một lúc lâu, rồi khẽ ho một tiếng, dường như ngại ngùng: "Hiểu rồi."

"Giờ còn đi không?"

Tôi vừa định "Được," hệ thống đã xen vào: 【Không .】

Tôi: 【… Nhưng tôi nghĩ tôi đi mà.】

Hệ thống: 【Không, không đi .】

Tôi cố gắng phản bác: 【Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm.】

Hệ thống: 【Tôi không là không . Đây không phải chuyện nghĩ mình hay không, mà phải đúng với thiết lập nhân vật.】

Tôi bị nó xoay mòng mòng đến chóng mặt: 【Được rồi, sư phụ, tôi chịu thua.】

Chưa kịp quyết định gì, tôi liếc Trình Húc, đầy phân vân.

Nhưng hắn dường như đã đoán suy nghĩ của tôi, xoay người đưa lưng về phía tôi: "Lên đi, tôi cõng em."

Tôi hơi ngây ra, tấm lưng rộng của hắn, rồi vô thức vòng tay qua cổ hắn.

Hắn đỡ chắc tôi, bước đi từng bước vững vàng.

Những tiếng ồn ào của bữa tiệc bị bỏ lại phía sau, cả hai im lặng một lúc lâu.

"Trình Húc." Tôi vỡ sự yên lặng. "Anh có thấy tôi phiền phức, khó chiều, rắc rối không?"

Hắn bật : "Chắc chắn rồi."

Tôi đang định véo tai hắn, thì hắn tiếp: "Nhưng em không cần phải sửa lại đâu."

"Nếu tôi không đáp ứng cầu của em, thì đó là lỗi của tôi.

"Không phải của em."

Tôi chết mất.

Tim tôi đập như muốn nổ tung, tốc độ lên đến 180 nhịp trên phút, như thể sắp lao ra khỏi lồng ngực.

Tôi bối rối, còn Trình Húc thì vẫn bình thản như bình thường. Hắn cõng tôi đến xe cạnh, mở cửa ghế phụ rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống.

Sau đó hắn cúi người, giúp tôi thắt dây an toàn.

Khi chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên hỏi: "Phải rồi. Em không thích Tần Trăn nữa, đúng không?"

"Hả?" Tôi giật mình, lập tức phủ nhận: "Không, tôi không thích ta nữa."

Nghe xong, hắn như thở phào nhẹ nhõm, rút người khỏi xe.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng của hắn trở nên dịu dàng hơn, giọng dường như cũng nhuốm ánh trăng, đầy mê hoặc.

Anh :

"Thế thì tốt."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...