Nhờ có tôi nền, Trần Tử Nguyệt rõ ràng tự tin hơn rất nhiều.
Cô ấy lấy hết can đảm để tặng quà, còn tôi thì bắt đầu màn ăn chực uống chùa.
Hệ thống cố ngăn tôi lại, bị tôi phản bác ngay: 【Làm sao! Một tiểu thư nhà giàu ăn thêm vài miếng bánh nhung đen thì sao!】
Khi tôi đang ăn đến đĩa gan ngỗng trứng cá muối thứ ba, một tiến đến.
Cô ta tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt: "Ồ, đây chẳng phải là Lâm Thính sao? Thế nào, sản rồi thảm thế này à, phải đến đây ăn chực uống chùa?"
Tôi gương mặt xa lạ của ta, hệ thống lập tức giải thích bên tai: 【Nhân vật phụ ác độc, Hà Vũ. Trước đây từng chơi chung với , từ khi nhà sản thì luôn chọc ngoáy, giẫm đạp.】
Ồ, nhân vật phụ à, thế thì không sao.
Dẫu sao tôi cũng là nữ phụ, tính toán với nhân vật phụ khác gì.
Tôi phớt lờ ta, lại nhét thêm hai lát giăm bông Tây Ban Nha vào miệng.
Thấy tôi không phản ứng, Hà Vũ càng lớn lối: "Lâm Thính, không thấy mất mặt à? Tần Trăn ghét đến thế mà còn mặt dày mò đến đây à?"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nhiên Trần Tử Nguyệt xông ra, chắn trước mặt tôi, quay sang bênh vực: "Cô chuyện kiểu gì thế!"
Hà Vũ bị chặn họng, giọng càng cao: "Cô cũng xứng chuyện với tôi à? Cô biết tôi là ai không?"
Trần Tử Nguyệt đáp chắc nịch: "Không cần biết là ai, không người khác như thế!"
Có lẽ vì quá tức giận, Hà Vũ giơ tay lấy ly rượu trên bàn, định hắt lên người Trần Tử Nguyệt.
Tôi phản ứng nhanh, kéo Trần Tử Nguyệt ra sau, nhận trọn cả ly rượu vào người.
Khi những vệt rượu đỏ thẫm chảy xuống chiếc váy trắng tinh, tôi cảm thấy lòng mình tan nát.
Chết tiệt.
Chiếc váy duy nhất của tôi!
Chiếc váy sáu con số của tôi!
Chiếc váy mà tôi phải đứng trước cửa hàng năn nỉ ỉ ôi để Trình Húc mua cho tôi!
Tôi lập tức muốn chạy vào nhà vệ sinh để xem có cách nào cứu vãn không.
Nhưng chân tôi lại không nhúc nhích .
Tôi tuyệt vọng hỏi hệ thống: 【Lại chuyện gì nữa đây?】
Hệ thống: 【Bạn thân mến, là tiểu thư nuông chiều từ bé. Bị người ta hắt rượu mà chạy đi thì còn đâu khí chất nữa?】
【Hả?】 Tôi cạn lời. 【Thế tôi phải gì?】
Hệ thống đầy hứng thú như thể đang xem kịch hay: 【Hắt trả! Giật tóc ta! Tát ta!】
Tôi: 【...】
Lúc này, tiếng ồn đã thu hút sự ý của tất cả mọi người trong sảnh. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Trình Húc và Tần Trăn cũng quay sang .
Tôi thở dài, với Hà Vũ: "Chuẩn bị đi."
Cô ta nghi hoặc: "Chuẩn bị gì?"
Tôi đáp: "Chuẩn bị xem tôi loạn."
Hà Vũ: "?"
Nói xong, tôi cầm lấy ly rượu, hắt thẳng vào người ta.
Bạn thấy sao?