Tôi xuyên không vào tiểu thuyết, trở thành nữ phụ ác độc tên Lâm Thính.
Lâm Thính vốn là tiểu thư nhà giàu, có hôn ước với nam phụ Trình Húc. Cha mẹ của Lâm Thính và Trình Húc cũng coi như là có qua lại, nên khi nhà họ Lâm sản, nhà họ Trình không lập tức hủy hôn ước.
Thế , Lâm Thính lại đem lòng nam chính, liên tục cản trở cặp đôi nam nữ chính, phạm phải nhiều sai lầm, cuối cùng bị mọi người ghét bỏ và nhận kết cục bi thảm.
Khi tôi xuyên đến, đúng lúc nhà họ Lâm vừa sản, bố mẹ cũng đã quay về quê.
Tôi vốn định quay về cuộc sống của một người bình thường, lại bị hệ thống trói buộc.
Hệ thống cầu tôi duy trì hình tượng của Lâm Thính trước kia, nếu không sẽ bị trừng .
Tôi: 【Hình tượng gì?】
Hệ thống: 【Hình tượng tiểu thư nuông chiều từ nhỏ.】
Tôi căn hộ nằm trong khu chung cư cũ kỹ không có thang máy, bên trong trống trơn, diện tích còn không bằng nhà vệ sinh trước đây, nhất thời không nên lời.
Hệ thống tốt bụng nhắc nhở: 【Thật ra vẫn còn một cách khác.】
Tôi: 【Cách gì?】
Nó : 【Cô có thể chọn dựa dẫm vào vị hôn phu của , Trình Húc.】
Trình Húc, nam phụ bá tổng, lãnh khốc vô .
Trong nguyên tác, Trình Húc và Lâm Thính tuy có hôn ước, quan hệ thuộc dạng ghét nhau ra mặt. Hắn ghét Lâm Thính vì tính tiểu thư, khó chiều. Lâm Thính thì ghét hắn vì suốt ngày cứ mang khuôn mặt lạnh như băng.
Mặc dù tôi nghĩ chắc chắn Trình Húc sẽ đuổi tôi đi, đây là cách duy nhất.
Không còn cách nào khác, tôi đành kéo vali, bấm chuông biệt thự của Trình Húc.
Sau khi Trình Húc mở cửa, khuôn mặt tuyệt sắc nhân gian kia tôi vài giây mà không chút biểu cảm.
Khi hắn vừa định đóng cửa lại, tôi vội vàng chen nửa người vào, nhiệt chào hỏi: "Hello! Buổi tối tốt lành! Hôm nay trăng tròn thật đẹp! Lâu rồi không gặp, vẫn phong lưu hào hoa, tuấn tiêu sái, người gặp người , hoa gặp hoa nở…"
"Im miệng." Trình Húc cắt ngang, "Nói tiếng người."
Tôi lập tức bày ra vẻ đáng thương, mắt rưng rưng hắn: "Trình Húc, có thể cho tôi ở nhờ một thời gian không?"
Bạn thấy sao?