Chuyển Mệnh – Chương 9

16.

Có một lỗ hổng, không biết mọi người có nhận ra không.Mẹ tôi với bên ngoài rằng em trai tôi bị thương, nên ở nhà nghỉ ngơi, và dân làng đều tin vào điều đó.Nhưng tin tức ở làng truyền đi nhanh thế nào, đặc biệt là chuyện tai nạn xe cộ?

Vậy, ai là người đầu tiên phát hiện ra vụ tai nạn?Người báo tin cho ba mẹ tôi, bây giờ ở đâu?

Ba mẹ tôi run rẩy, muốn trốn, cơ thể gần như tê liệt, không thể đậy.“Là ông bí thư làng, đúng không?” Tôi thẳng ra đáp án.“Hiện trường tai nạn của em trai tôi gần nhà ông ấy nhất, chính ông ấy là người đầu tiên phát hiện ra t.h.i t.h.ể và báo tin cho hai người.

Nhưng vì các người muốn dùng tà thuật để hồi sinh em trai tôi, sợ ông ấy biết rồi báo cảnh sát, nên đã ra tay với ông ấy và chôn ông ấy ở sân sau.Sau khi tôi về làng, nghe mọi người rằng ông bí thư đã đến nhà con ở Bắc Kinh, đúng vào ngày thứ hai sau khi em trai tôi xảy ra chuyện.

Nhưng các người không biết, con ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi từ năm ngoái.”

Ông bí thư biết rõ tính cách người làng, nên đã giấu chuyện đó, không ra.Việc hậu sự của ông ấy, tôi đã tự tay đứng ra lo liệu.

Ông bí thư đối với tôi có ân rất lớn.Năm đó, chính ông ấy đã đi từng nhà thuyết phục, giúp nhiều bé trong làng có cơ hội đi học.Khi gia đình tôi cố trì hoãn không nộp học phí, chính ông ấy đã lấy tiền túi ra lo liệu.

Cấp hai, ông sắp xếp để tôi đến nhà máy tạp vụ, kiếm tiền sinh hoạt.Ông còn dặn dò tôi:“Vào đó rồi tranh thủ thời gian đọc sách. Tôi đã trước với họ, nếu cháu lo học bài, họ sẽ không can thiệp.”

Khi tôi thi đỗ trường trọng điểm của tỉnh, ông tự mình lái máy kéo chở tôi đi.Tôi rất biết ơn, cũng đầy lo sợ.

Rốt cuộc, khi chính người nhà còn đối xử với tôi như , ông ấy chẳng hề thân thích, tại sao lại tốt với tôi như thế?Khi tôi hỏi ra câu đó, ông bí thư chỉ đáp đầy ý tứ sâu xa:“Tiểu Vân, cháu luôn là đứa trẻ thông minh và chăm chỉ nhất làng. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, chưa hề đủ. Cháu phải tốt hơn cả con trai.Chỉ khi cháu trở thành tấm gương, trở thành hy vọng, các em trong làng sau này mới có cơ hội bước ra ngoài, hiểu chưa?”

Lúc đó tôi không hiểu.Nhưng từ làng đến thành phố, khi thực sự thấy thế giới rộng lớn, tráng lệ ấy…Tôi đã hiểu.

17.

Ngày rời khỏi làng, tôi gặp một nhóm vừa trở về quê.Họ đều là những người thời thơ ấu của Trân Trân.Nếu Trân Trân còn sống, giờ cũng trạc tuổi họ.

Những ríu rít vây quanh tôi.

“Chị Vân, em nghe lời chị đi học nghề tóc. Giờ công việc tốt lắm, sang năm định mở tiệm riêng rồi. Chị nhất định phải đến nhé, em sẽ nhà tạo mẫu tóc cho chị!”

“Chị ơi, sách chị gửi em đều nhận cả. Chị đúng, em không nên nản lòng. Năm nay em đã đăng ký thi tự học đại học dành cho người lớn, vừa học vừa , nhất định sẽ đỗ!”

“Chị, em đi thực tập ở công ty mà chị giới thiệu, giờ nhận chính thức rồi!”

Nhìn những gương mặt tràn đầy sức sống của họ, lòng tôi cũng ngập tràn niềm vui.Nhưng chưa kịp gì, tôi đã nhận ra…Trên mặt mình, nước mắt đã lăn dài từ lúc nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...