Ngoại truyện:
Cái ch.ết của Trân Trân, chắc chắn có ẩn .Em ấy rất ngoan, chưa bao giờ đi đến những nơi nguy hiểm.
Khi xảy ra chuyện, em còn đang đi đôi giày da đỏ duy nhất mà mẹ tôi hiếm hoi mua tặng quà sinh nhật.Đừng đến chuyện đi ra ngoài, đến ngủ em cũng phải ôm lấy đôi giày ấy.
Mang theo nghi ngờ, tôi lén kiểm tra cơ thể em.Tôi phát hiện bụng dưới của em có một vết bầm rất lớn, rất đỏ.Giống như… dấu vết bị người ta đá vào.
Tối thứ bảy sau khi em m.ất, ba mẹ tôi và Phương đại sư quây quanh hũ tro cốt của Trân Trân phép, phong ấn tro cốt vào một chiếc hũ sắt.Tôi qua khe cửa lạnh lùng quan sát tất cả.
“Hũ sắt phong hồn, không cách nào tố cáo, giam chặt ba hồn bảy vía của Chu Trân, khiến ấy mãi mãi không thể siêu thoát.”“Nhưng người sống nhờ mạng vay mượn, ắt sẽ gặp đại nạn.”
Phương lão đạo quay đầu, ánh mắt đầy ẩn ý:“Con lớn của ông bà sau này là người sẽ nên chuyện lớn.”
Thảo nào, mẹ tôi lại mua đôi giày da đỏ cho Trân Trân.Đó chính là món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của em.
Vì thế, ba mẹ tôi bắt đầu đối xử tốt hơn một chút về chuyện ăn uống.Tôi cũng chia nửa gói bột củ sen quý giá.Nếu em trai ăn thịt, tôi cũng có thể nếm chút canh.
Tôi chính là… "kho dự trữ quý giá" của họ.Mỗi lần bị hiện thực đâm cho đầy thương tích, tôi lại nhớ đến lời ông bí thư làng:“Cháu phải phượng hoàng, bay ra khỏi hẻm núi, trở thành niềm hy vọng của họ.Cháu phải để các ấy hiểu rằng, à, thì ra đời này còn có một cách sống khác.”
Tôi tự biết mình nhỏ bé, cũng hiểu rõ sự khắc nghiệt của số phận.Nhưng tôi không sợ, dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, chỉ còn lại—Một bản năng sinh tồn hoang dại.
Cảnh sát đã đào t.h.i t.h.ể của ông bí thư làng trong sân sau nhà tôi.Ông bị người ta đánh lén, đầu sau bị đập vỡ.Người ra tay chính là mẹ tôi.
Khi bị bắt, tiếng khóc của bà chói tai đến nhức óc.“Các người chưa mẹ thì không hiểu đâu! Mẹ vì con trai mình, cái gì cũng sẵn sàng , dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng phải cố gắng cho nó!”
Sau khi về thành phố, tôi đưa cho Trương đạo.sĩ, người đã từng giúp tôi, một khoản tiền lớn.Ông ta rất tốt, chủ đề nghị:“Tuổi thọ của đã quay lại, chưa ổn định. Để tôi nghi thức gia cố cho.”
Tôi mỉm đồng ý.
Pháp đàn bày xong, ông bảo tôi nằm ở trung tâm.Khi ngữ vang lên, xung quanh phát ra ánh sáng mờ nhạt.Tôi cảm thấy cơ thể dần mất sức, muốn ngồi dậy thì bị đạo.sĩ đè xuống.
Ông ta lột bỏ lớp vỏ ngoài giả dối, mỉm :“Cuối cùng, 60 năm tuổi thọ của đã thuộc về tôi.”
Hóa ra, việc chuyển đổi thọ giữa người thân có tỷ lệ thành công cao nhất.Người ngoài muốn cướp thọ thì cần một trung gian.
Tuổi thọ chuyển từ tôi sang em trai, sau đó quay về, lúc này dương thọ và cơ thể chưa hoàn toàn hợp nhất.Ông ta đã lợi dụng điểm này.
Quả nhiên, tôi không nhịn mà bật .
Biểu cảm tham lam của đạo.sĩ bỗng khựng lại, ông ta không thể tin về phía tôi.Tuổi thọ quả đang lưu chuyển, là từ ông ta chảy sang tôi.
“Tôi biết ngay, ông và Phương đại sư là một phe. Ông ta là sư huynh của ông, đúng không?”
Ban đầu tôi đã không thể hiểu, Phương lão đạo kiếm nhiều tiền như , sao lại giúp ba mẹ tôi?Chút tiền đó, với ông ta, chẳng đáng là gì.
“Ông bị ung thư. Nhiều năm qua, sư huynh của ông đã giúp ông cướp tuổi thọ của người khác theo cách này.”
“Lúc ông giúp tôi ở bệnh viện, tôi đã tra qua lý lịch của ông.”
Tôi là người không bao giờ tin vào chuyện "trời cho bánh ngọt".Tôi luôn cảnh giác với mọi sự giúp đỡ vô cớ.
“Khi ông bày trận, tôi đã lén đổi câu .”
Tôi tận hưởng cảm giác sức mạnh tràn ngập trong cơ thể.Đạo.sĩ muốn ngăn cản, đã quá muộn.
Ông ta gào thét đau đớn, ngã xuống, cơ thể co rúm, dần khô quắt, nằm thoi thóp.Tôi không thèm ngoái đầu lại, rời khỏi nơi đó.
Tôi, Chu Vân, là người giỏi nhất trong việc nhẫn nhịn.Biết nhịn, biết chịu.Và sau đó, vào đúng thời điểm—Một đòn chí mạng.
Bạn thấy sao?