“Đến nửa đêm, tôi cảm thấy có người vỗ vai mình. Ban đầu tôi tưởng là ảo giác, sau khi bị vỗ vài lần, tôi tỉnh dậy. Khi mở mắt, tôi thấy một bóng đen với đôi mắt đỏ rực đang nằm ngay cạnh gối của mình, tôi hoảng hốt vội vàng bật đèn.
“Nhưng khi đèn bật lên thì không có gì cả, tôi không dám ngủ tiếp, cứ để đèn sáng như . Nhưng chỉ một lát sau, bóng đèn nhấp nháy vài lần rồi tắt, tôi cố gắng bấm công tắc không có tác dụng, cùng lúc đó tôi lại cảm giác có thứ gì đó đang vỗ vai mình.
“Tôi không dám ở trong phòng nữa, nghĩ ngay đến tiệm của . Trên đường đi, thứ đó cứ bám theo tôi, phía sau không ngừng có người gọi tên tôi, còn có tiếng bước chân và những âm thanh kỳ lạ, khi tôi quay lại thì chẳng thấy gì cả.
“Tôi chạy thẳng đến tiệm của , gõ cửa mãi không ai mở. Nếu không phải vừa đến cửa tiệm thì thứ đó chợt biến mất, e rằng tôi thật sự sẽ phát điên mất.”
Kể đến đây, Trương Đồng lại khóc nấc lên.
Tôi nghiêm mặt nghe xong, với : “Lấy lá bùa tôi đưa ra xem.”
Trương Đồng từ trong túi áo lấy ra lá bùa vàng đã nhăn nhúm, chỉ còn lại nửa lá, phần còn lại đã biến thành tro trong túi áo.
Rốt cuộc là thứ gì mà hung dữ như ? Lá bùa mà cụ cố tôi truyền lại như bảo vật đã bị hao mòn đến một nửa.
Tất nhiên chuyện này cũng liên quan đến hành dại dột của Trương Đồng. Người bình thường gặp phải thứ này mà quay đầu hai lần thì đã không qua nổi, sao có thể sống sót đến giờ.
“Quách Thanh, thật sự là người có bản lĩnh. Tôi xin hãy giúp tôi, tôi thật sự không còn đường nào khác. Thứ đó liệu có đến tìm tôi nữa không?” Trương Đồng thấy tôi im lặng, liền lo lắng .
Khi ấy mới đến tiệm tôi, trên mặt trang điểm rất kỹ, điều đó khiến tôi không nhận ra người quen này ngay từ đầu.
Hôm nay, ấy không trang điểm, khuôn mặt mộc y như ngày xưa, chỉ là có phần mệt mỏi và tiều tụy.
Nhìn vào gương mặt đó, tôi mềm lòng: “Tối nay, ở lại tiệm của tôi. Tôi sẽ đến nhà xem rốt cuộc là thứ gì.”
Nghe tôi muốn để ở lại một mình, Trương Đồng có vẻ sốt sắng.
Tôi không đợi mở lời, trước: “Trong tiệm của tôi có thờ Lục Đinh Lục Giáp, Tứ Trực Công Tào, không có tà ma nào dám vào quấy , cứ yên tâm ở lại đây.”
Nghe xong lời tôi, ấy rõ ràng an tâm hơn nhiều.
Tôi thì bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để đối phó với đêm nay.
Buổi trưa tranh thủ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã ngả về phía Tây. Tôi thu dọn đồ đạc, gọi xe đi đến địa chỉ mà Trương Đồng đưa.
8.
Đây là một khu dân cư cao cấp, tôi tìm tòa nhà và vào căn hộ của Trương Đồng.
Vừa bước vào cửa, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, cách bố trí căn phòng khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.
Tôi đi một vòng quanh phòng, ở góc ghế sofa có vương vãi không ít hạt gạo, lá cây trong chậu cảnh thì úa vàng, khi đào lên rễ cũng đã mục nát, còn có một phòng chứa đồ trống trơn phủ đầy bụi.
Phòng chứa đồ không lớn, lại không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc bàn thấp đặt ở góc phòng, tạo cảm giác rất trống trải.
Cảm nhận luồng âm khí nhẹ nhàng len lỏi vào phòng chứa đồ, tôi tìm thấy một mớ lông tơ nhỏ màu vàng nhạt trong khe của chiếc bàn thấp, không biết là lông của thứ gì.
Tôi đã có kế hoạch, liền bắt tay vào bố trí. Trước khi đi, tôi đã xin Trương Đồng một sợi tóc và một chút máu ở giữa trán, lúc này tôi lấy từ trong balo ra một người giấy, quấn sợi tóc quanh người giấy, viết tên Trương Đồng lên đó và thoa máu lên trán người giấy.
Đặt người giấy lên ghế sofa trong phòng khách, tôi bày trận pháp xung quanh, rồi giấu kín trận pháp đi, thu lại khí tức của mình, ngồi im lặng chờ rắn rời hang.
Trời nhanh chóng tối đen, tôi không bật đèn, chỉ lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối.
Gần đến nửa đêm, chiếc bàn đặt bên cạnh bắt đầu rung chuyển, báo hiệu có thứ gì đó đang đến.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là thứ đó lại vào từ bên ngoài cửa.
Theo lý mà , cửa chính đã có môn thần trấn giữ, còn trong bếp có Táo Quân, những thứ không sạch sẽ muốn vào sẽ không thể nào qua mặt họ . Vậy mà tà khí này lại hiên ngang bước vào.
Tôi không kinh đến nó, chỉ ngồi im chờ đợi tà khí đến gần hình nhân bằng giấy đặt trên ghế sofa.
Rõ ràng, nó mang theo oán hận rất lớn đối với Trương Đồng, luồng oán khí toát ra từ nó không hề che giấu.
Ngay khi chạm vào hình nhân giấy, nó lập tức xé vụn thành từng mảnh. Sau đó, nó có chút ngây người.
Chẳng để nó kịp nhận ra chuyện gì, tôi đã kích hoạt trận pháp đã bố trí sẵn để giam giữ nó. Ngay khi trận pháp phát , ánh sáng vàng bừng lên, tà khí bị nhốt bên trong không ngừng lao tới tấn công muốn thoát ra.
Mỗi lần nó va vào trận pháp, ánh sáng vàng lại lóe lên, và trên thân nó tỏa ra một làn khói đen.
Dần dần, tôi cũng rõ chân tướng của tà khí đó. Đó là hồn ma của một đứa trẻ sơ sinh, có vẻ chưa đầy tháng, trông như một thai nhi.
“Đây là một linh, thứ trong phòng chứa kia chắc hẳn là lông tóc của nó. Ai là kẻ đã đặt thứ này ở đây?” Tôi không khỏi băn khoăn.
Anh linh đó dần kiệt sức dưới tác của trận pháp. Khi nó đã tiêu hao hết oán khí, tôi sẽ tìm một nơi để đưa nó đi siêu thoát.
Đúng lúc này, cửa bỗng mở ra, bước vào là Trương Đồng và một người đàn ông.
Tôi nhận ra người đàn ông này, ta tên Thẩm Chí Siêu, là con nhà giàu, gia đình kinh doanh bất sản, và cũng là trai của Trương Đồng.
“Anh là ai? Tại sao lại ở nhà Trương Đồng?” Thẩm Chí Siêu lên tiếng, giọng điệu đầy chất vấn.
“Chí Siêu, đây là của em, ấy đến giúp em giải quyết chuyện lạ trong nhà. Anh đừng hiểu lầm.” Trương Đồng vội vàng giải thích.
Lúc này, Thẩm Chí Siêu thấy hình nhân giấy trên ghế sofa, liền bước tới quét sạch nó đi, vô hủy trận pháp tôi đã bố trí.
Tôi không kịp ngăn lại, đành phải trơ mắt linh đó chạy thoát ra khỏi căn nhà, không khỏi thở dài ngao ngán.
“Anh với em bao nhiêu lần rồi, những thứ này chỉ là mê tín thôi. Em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là sẽ khỏe.” Thẩm Chí Siêu với Trương Đồng.
“Anh là Quách Thanh phải không? Tôi là trai của Trương Đồng. Hai ngày nữa tôi và ấy sẽ kết hôn. Vì là của ấy, mong đến tham dự.” Thẩm Chí Siêu quay sang với tôi, vừa vừa lấy ra một tấm thiệp cưới màu đỏ mời tôi.
“Nếu có thời gian tôi sẽ tới.” Tôi nhận thiệp và cất vào túi.
Tôi quay lại với Trương Đồng: “Thứ đó đã bị tôi trọng thương, có lẽ sẽ không quay lại quấy rầy nữa, giờ có thể yên tâm.”
“Em biết rồi. Nếu đã giải quyết xong việc, thì về đi. Em với trai còn có chuyện cần .”
Trương Đồng rất lo sợ Thẩm Chí Siêu hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và ấy, liền lập tức hối thúc tôi rời đi.
Ra khỏi khu chung cư, trong đầu tôi vẫn nghĩ về linh đó. Tôi phải tìm ra nó và đưa nó đi siêu thoát, nếu không sớm muộn gì nó cũng sẽ cho người khác. Oán khí trên người đứa trẻ đó quá nặng vì nó chết khi chưa chào đời.
9.
Khi tôi đi về hướng nhà, một làn sương trắng lại bắt đầu lan tỏa khắp nơi.
“Còn dám xuất hiện, không sợ bị phản phệ sao?” Cơn giận trong tôi dâng lên.
Tôi định lấy ra chiếc gương đồng để thực hiện lại chiêu cũ, thì nhận ra có điều bất thường. Trong không khí thoang thoảng mùi hôi, chính là mùi xác chết thối rữa.
Tôi bình tĩnh lại, lắng nghe kỹ, quả nhiên có tiếng “lạch cạch lạch cạch” vọng đến từ xa. Đó là cương thi!
May mà tôi chưa dùng gương đồng để phản chiếu ánh trăng tan sương mù này, vì một khi cương thi hấp thu ánh trăng, sẽ khó đối phó hơn nhiều.
Hiểu rõ thế, tôi cất gương đồng đi, thay vào đó là một thanh đoản kiếm.
Thanh kiếm này từ lõi gỗ đào bị sét đánh, và lại là sấm xuân trong tiết Kinh Trập.
Kinh Trập là thời điểm sấm xuân đầu tiên vang lên, kinh trăm côn trùng. Sét đánh vào cây đào thì phải là thứ tốt nhất trong việc đối phó với cương thi.
Tôi dùng bùa ẩn đi sinh khí để tránh bị phát hiện, lặng lẽ tiến về phía trước. Khi nhận ra bóng người giữa làn sương, tôi lập tức lao lên, vung kiếm đâm thẳng vào cổ họng của kẻ đó.
Cương thi chỉ dựa vào một ngụm oán khí để tồn tại, nếu tan ngụm khí đó, nó sẽ hoàn toàn tan biến.
Nhưng khi thanh kiếm đâm trúng, cảm giác không phải như tôi tưởng tượng, mà lại có chút đàn hồi, và tôi nghe thấy một tiếng thét đau đớn.
Tôi vội thu kiếm lại. Hỏng rồi, đó không phải cương thi, mà là người sống. Không biết tôi đã họ bị thương nặng hay không.
Tôi định tiến lại kiểm tra, thấy người đó ôm cổ bỏ chạy, tôi ngạc nhiên.
Khi nhận ra sương mù xung quanh đã tan biến, tôi hiểu ra vấn đề. Chắc hẳn người đó là kẻ đứng sau mọi chuyện. Nhưng đã quá muộn, hắn đã chạy xa, tôi không thể đuổi kịp.
Tôi đầy nghi hoặc trở về tiệm tang lễ, những ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ, khiến tôi có một dự cảm không lành.
Trong đầu loé lên một ý nghĩ mơ hồ, chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất.
“Không cần nghĩ nhiều nữa, mấy hôm nay bận bịu đến nỗi chưa ngủ tử tế, thật là mệt mỏi.” Tôi tự an ủi bản thân và đi lên lầu nghỉ ngơi.
Bạn thấy sao?