16
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng rõ, tôi đã tỉnh dậy.
Tiêu Nhiên vẫn đang ngủ say, trong đầu tôi thoáng hiện những gì xảy ra đêm qua không ngờ khi say rượu tôi lại “dũng cảm” đến thế.
Nhưng đó là do có rượu mới dám liều, giờ tỉnh rượu rồi, tôi chỉ còn là một kẻ nhát gan.
Không biết phải đối mặt với thế nào.
Tôi mặc quần áo chỉnh tề, lặng lẽ rời đi.
Sau đó, tôi nhắn tin trên WeChat để xin nghỉ phép năm.
Chẳng bao lâu, Tiêu Nhiên gọi điện: “Cô đang ở đâu ?”
Giọng nghe có vẻ ngái ngủ, trầm thấp và đầy mê hoặc.
“Tôi… tôi về nhà rồi.” So với sự điềm tĩnh của , tôi hơi lúng túng.
“Về nhà gì? Sắp đi trễ rồi đấy.”
“Tôi xin nghỉ phép năm.”
…
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Giọng Tiêu Nhiên như nghiến răng: “Cô đang tránh tôi?”
“Không có.” Tôi cãi lại.
“Thế sao lại xin nghỉ?”
“Tôi thấy rối quá, muốn bình tĩnh suy nghĩ lại một chút…”
“Trì Hoan! Hôm qua tôi đã hỏi rõ ràng rồi!”
“Hôm qua tôi say mà.”
Anh định thêm điều gì, tôi vội ngắt lời: “Cho tôi thời gian tự suy nghĩ, đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Nói xong, tôi nhanh chóng cúp máy, tim đập thình thịch như vừa chuyện gì đó đáng xấu hổ.
17
Tôi ở nhà thư giãn hai ngày.
Trong thời gian này, Tiêu Nhiên không gọi điện mà chỉ thường xuyên gửi tin nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, như sợ tôi quên mất ấy .
Tôi thấy buồn .
Vuốt màn hình điện thoại, thấy nhóm cứu trợ mèo hoang địa phương có thông báo mới.
Mở ra xem, thì biết trong một khu dân cư có một con mèo mẹ hoang bị tai nạn giao thông, các bé mèo con của nó rất cần người nhận nuôi.
Con mèo mướp cam của tôi cũng là nhận nuôi qua nhóm này hai năm trước.
Trong video, mấy bé mèo con nhỏ xíu không ngừng “meo meo” gọi.
Con mướp cam của tôi nghe thấy tiếng cũng chạy tới, chăm màn hình, cũng “meo meo” đáp lại.
Tôi chợt nảy ra ý định, chỉ vào video bảo: “Cam Cam, chúng ta cũng nhận nuôi một bé nhé, không?”
Nó dường như hiểu, dụi đầu vào tay tôi.
Nói là , tôi liên lạc với trong video.
Sau khi giới thiệu sơ qua về hoàn cảnh của mình, tôi kể rằng mình từng nhận nuôi mèo qua nhóm này cách đây hai năm và gửi một đoạn video của Cam Cam để ấy yên tâm.
Cô ấy đã có 5 người đăng ký nhận nuôi, hiện chỉ còn một bé cuối cùng. Nếu tôi đồng ý nhận nuôi, có thể đến ngay để đón.
Tôi lập tức thay đồ rồi đi ngay.
Đến nơi, vẫn còn hai bé mèo con.
Cô bảo người nhận nuôi trước chưa tới, tôi có thể chọn trước.
Một bé mướp đen, một bé mướp vàng.
Tôi quyết định chọn bé mướp đen.
Ai ngờ, tay vừa đưa ra thì bị người khác cướp mất.
Một bàn tay thon dài nhanh hơn tôi một bước, bế ngay bé mướp đen lên.
“Tôi đã chọn…” Tôi còn chưa hết, thì thấy chủ nhân của bàn tay ấy.
Một khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp, đeo kính gọng vàng.
Dáng vẻ điềm tĩnh và đầy cấm dục, trên giường thì hoang dã đến chết người.
Khụ khụ… nghĩ xa quá rồi.
18
Tiêu Nhiên cũng tỏ ra ngạc nhiên: “Trì Hoan, cũng đến nhận nuôi mèo?”
Tôi gật đầu, tránh ánh mắt . Người mà tôi định trốn một thời gian, mà mới hai ngày đã gặp lại rồi.
Có những người, càng muốn tránh, càng không tránh .
Tôi bế bé mướp vàng còn lại vào lòng.
Khi đến ngã rẽ chia tay, Tiêu Nhiên vẫn đứng đó không đi.
Anh trông đáng thương như cún bị chủ bỏ rơi, ánh mắt đầy vẻ vô tội: Tại sao lại trốn tôi?”
“Tôi chỉ muốn bình tĩnh lại.”
“Cô vẫn sẽ đi lại chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi không chút do dự trả lời.
Anh gật đầu, rồi đứng yên tại chỗ tôi lên taxi.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng cứ đứng đó mãi, cho đến khi khuất hẳn.
Tối về nhà, sau khi chăm sóc xong bé mèo con, tôi nhận tin nhắn của Tiêu Nhiên trên WeChat: [Mèo con nhỏ không ăn thức ăn mèo thì sao?]
[Tôi trả lời: Anh pha ít sữa dê bột, rồi dùng xi lanh bơm vào cho nó ăn.]
Anh trả lời ngay: [Nhà tôi không có sữa dê bột, ở đâu, tôi qua lấy ít không?]
Tôi lạnh, “Dog man” này đúng là tính toán kỹ lưỡng từng chút một.
Thế là tôi nhắn lại: [Không cần đâu, tôi biết nhà ở đâu, tôi gọi shipper đưa qua.]
Quả nhiên, không nhắn lại nữa.
Một lúc sau, lại hỏi tôi thế nào để giúp bé mèo đi vệ sinh.
Tôi: …
[Tôi đáp: Sao chẳng biết gì mà cũng đi nhận nuôi?]
[Trong video trông không nhỏ thế này.]
Tôi đành giải thích tỉ mỉ cách .
Tiêu Nhiên: [Tôi không biết . Cô qua hướng dẫn tôi không?]
Tôi vừa định nổi cáu thì đã chuyển ngay 1000 tệ.
Được rồi, nể mặt Mao Chủ tịch, tôi lập tức đi luôn.
19
Tiêu Nhiên chỉ quấn một chiếc khăn tắm mở cửa, tóc vẫn còn ướt sũng, trông như vừa tắm xong.
Tôi lén liếc vài cái vào tám múi cơ bụng gợi cảm kia.
Không ngờ, mũi tôi lại bất ngờ chảy máu.
Mặt tôi đỏ bừng, thầm nghĩ thật là mất mặt.
Anh bật khẽ: “Đâu phải lần đầu thấy, sao lại kích thế?”
Tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Lần trước là do tôi say rượu, lần này tỉnh táo hẳn mà lại phải chịu đòn “tấn công thị giác” thế này, cảm giác hoàn toàn khác.
Tôi khụ nhẹ một tiếng, cố lấy vẻ nghiêm túc để giải thích cho cách giúp mèo con đi vệ sinh.
Nhưng đang , tôi nhận ra ánh mắt chẳng hề đặt trên mèo con.
Không đeo kính, thiếu đi vài phần nho nhã, mái tóc rủ lòa xòa trước trán, khiến trông hoang dại hơn nhiều.
Tôi thật không biết kiềm chế, nuốt nước bọt một cách lộ liễu.
Tiêu Nhiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mèo con trong tay tôi, chỉ là, sao tôi thấy hầu hết đều chạm vào tay tôi thế này?
Lòng bàn tay nóng hơn tôi nhiều, từng cái vuốt nhẹ cứ như khẽ gãi vào tim tôi.
Cuối cùng, trực tiếp nắm lấy tay tôi.
Môi chạm lên mu bàn tay tôi, giọng khàn khàn: “Tôi thích em, đừng rời xa tôi, không?”
Cứu tôi với~ tôi thực sự không chịu nổi.
Nếu có lỗi, thì chỉ trách đêm nay trăng quá đẹp, người lại quá quyến rũ.
Ngoại truyện ngọt ngào:
Sau khi tôi và Tiêu Nhiên rõ mọi chuyện, chúng tôi chính thức trở thành người của nhau.
Nhớ lại lần đầu gặp nhau, tôi không nhịn mà bật .
Tiêu Nhiên đang uống nước, dừng lại một chút rồi hỏi: “Sao ?”
Tôi tò mò: “Thành thật mà , tại sao trên quần lót của lại có đến sáu cái lỗ?”
Anh ho khan vài tiếng, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, “À… cái đó là do mèo cào.”
“Vậy thôi à?” Tôi hơi thất vọng.
“Chứ em nghĩ là gì?”
“Tôi cứ tưởng là một kiểu thú vui nào đó chứ.”
Nghe , bật , tôi chăm vài giây rồi chậm rãi tháo kính đặt lên bàn, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, “Cũng không phải không …”
Tôi bật nhảy lên: “Anh… định gì ?”
Anh vừa cởi đến một nửa, áo sơ mi hé mở để lộ cơ bụng rắn chắc khiến tôi không khỏi nghĩ ngợi xa xôi.
“Em xem? Em muốn thử cách nào?”
Tôi nuốt nước bọt, vội vàng mở điện thoại tìm kiếm các tư thế…
Hôm sau, tôi toàn thân mệt mỏi, đau nhức.
Khi tỉnh dậy, bên cạnh trống không.
Tiêu Nhiên đã rời đi , tôi liền gửi tin nhắn âm thanh cho : “Khi nào đi? Sao không gọi em dậy?”
Giọng dịu dàng, đầy thương của truyền đến: “Ngoan nào, em ngủ thêm chút nữa đi, đã duyệt nghỉ phép cho em rồi.”
Tôi đà tới: “Bây giờ em vẫn đau nhức cả người, chuyện này có tính là tai nạn lao không? Nghỉ phép có bị trừ lương không?”
“…Không đâu, em là bà chủ mà~”
Miệng tôi ngoác đến tận tai, vẫn ra vẻ ngượng ngùng: “Như không hay lắm, lỡ các đồng nghiệp biết thì sao?”
“Họ biết rồi.”
“Hả?” Tôi ngớ người, ai lại lan truyền nhanh thế chứ!
“Anh đang họp…”
Một tràng vang lên, xen lẫn cả tiếng “Bà chủ ơi mau đi cho chúng em tăng lương nào!”
Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt… thật là xấu hổ, sao không trước.
Mẹ tôi hỏi tôi với Lý Trí hiện giờ thế nào.
Tôi thành thật rằng tôi đang hẹn hò với Tiêu Nhiên.
Bà thở phào, vui vẻ bảo: “Vậy tốt rồi, mẹ với Lý cũng đang bên nhau, mẹ còn chưa biết phải sao với con.”
“Gọi Tiêu Nhiên tối nay đến ăn cơm nhé.”
Nghĩ đến lần ăn cơm trước, tôi có chút sợ hãi, “Thôi đi mẹ, cảm bọn con còn chưa ổn định, con sợ mẹ lại ấy hoảng sợ mà chạy mất.”
“Dì Chu cũng đồng ý rồi…”
Thôi , xem ra tôi không quyết định gì rồi.
Tối đến, trong lúc ăn cơm, dưới bàn tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Nhiên vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, khóe môi không tự chủ mà hơi cong lên.
Nhìn xung quanh thấy không ai ý đến chúng tôi, tôi liền đổi vị trí tay, đan mười ngón tay mình vào tay , trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến những tư thế mới cho tối nay.
Trước mặt là những món ăn giống y như lần trước, không hiểu sao hôm nay lại ngọt ngào đến lạ.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?