Tết năm nay, tôi mua một chiếc ô tô mới. Không ngờ tin đó đến tai một học cấp ba, ấy ngỏ ý muốn đi nhờ xe về quê, còn chủ đề nghị trả tiền xăng.
Thấy ấy đưa năm trăm tệ, tôi gật đầu đồng ý, hẹn sáng ngày 27 tháng Chạp đến đón đúng giờ.
Không ngờ vừa bắt máy, ta đã mắng xối xả:
“Cô tài xế kiểu gì ? Biết phục vụ khách hàng không hả? Làm phiền giấc ngủ của tôi, có biết không? Bực chết đi !”
1
Tôi phải rời điện thoại ra cách một gang tay, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Là do tôi dậy lúc bốn giờ sáng nên não chưa kịp hoạt à? Sao lại có ảo giác nghe thấy người ta chửi mình?
Nhìn lại số gọi đến, không sai, đúng là của Giang Nhạc.
Một tuần trước, ấy chủ kết với tôi qua nhóm lớp, bảo cũng đang ở Thâm Thành, muốn về quê ăn Tết mà không mua vé tàu cao tốc.
Nghe đến đây, tôi đã đoán ý định của ta. Ban đầu tôi định từ chối khéo, ai ngờ Giang Nhạc lại chủ : Đến nơi rồi tôi gửi cậu năm trăm tệ tiền xe.”
Dạo này kinh tế khó khăn, tôi lại có khoản vay mua xe chưa trả xong, nên đành tặc lưỡi nghĩ thôi thì một đồng cũng là tiền, nhận đi cho rồi.
Không tìm hiểu kỹ hình của Giang Nhạc, tôi lỡ dại đồng ý.
Kết quả là, đến ngày công ty cho nghỉ, tôi theo đúng hẹn, 4 giờ sáng có mặt dưới chung cư nhà ấy, thì nhận một trận mắng như tát nước vào mặt.
Tôi không cam tâm, gọi lại một lần nữa.
Nhưng bên kia đã tắt máy.
Bất đắc dĩ, tôi phải nhắn tin:
【? Không phải chính cậu muốn đi cùng à?】
Mãi sau mới thấy trả lời:
【Chờ chút, gấp cái gì.】
…
Thôi rồi, chắc ta còn chưa chuẩn bị xong, tôi cố nhịn.
Nửa tiếng trôi qua vẫn im ắng như cũ.
Tôi lại nhắn:
【Xong chưa ? Nếu trễ quá là kẹt xe trên cao tốc đó.】
【Đang xuống rồi, đừng hối.】
Cứ dây dưa như đến tận 5 giờ 20 sáng. Trên bản đồ, một số đoạn đường đã bắt đầu chuyển màu đỏ.
Lúc đó, Giang Nhạc mới chầm chậm đi xuống với một cái túi xách nhỏ.
Trời vừa tờ mờ sáng, ấy lại trang điểm kỹ càng, đi giày cao gót, vừa đi vừa ngoái đầu lại ba lần một bước.
Phía sau là một người đàn ông mắt nhắm mắt mở, kéo theo một cái vali to đùng, đẩy loạng choạng theo sau.
Hai người chật vật đến gần xe, trai của Giang Nhạc mở cốp sau bỏ vali vào.
Anh ta huýt sáo một cái:
“Chà, xe này đẹp đấy. Không ngờ một như cậu lại có mắt thế!”
Tôi cái mặt giống như con ếch của ta, quyết định mặc kệ không đáp lời.
Giang Nhạc thì không vui, bĩu môi:
“Người ta sắp đi rồi, mà chỉ lo cái xe rách này, không ôm em một cái à?”
“Được rồi rồi, bảo bối, là sai. Trên đường cẩn thận nhé, về đến nhà nhớ gọi cho .”
Hai người cứ như chốn không người mà ôm hôn tạm biệt một hồi.
Bạn trai ta cúi người tôi, :
“Chị tài xế à, tôi hay say xe, nhờ chị để ý giúp, chiều ấy một chút nhé.”
Thật sự lúc đó tôi chỉ muốn tự vả mình một cái.
Vì năm trăm tệ mà rước về một tổ tông khó hầu, chuyến đi này chắc chắn chẳng yên thân.
Nhưng tôi lại đánh giá thấp độ “diễn” của Giang Nhạc.
2
Xe vừa chạy mười mấy phút, Giang Nhạc đã càm ràm liên tục không ngớt.
【Ghế xe gì mà lún thế này, ngồi chẳng thoải mái tí nào.】
【Màu xe cũng xấu, sao không mua màu trắng ngọc trai? Cái màu đen thui này xấu chết đi .】
【Mà trong xe cái mùi gì thế? Thối quá. Không phải là có formaldehyde đấy chứ?】
【Thấy hối hận quá, bỏ ra năm trăm tệ đúng là uổng, chi bằng mua vé tàu cao tốc cho rồi.】
Tôi chỉ biết im lặng, qua gương chiếu hậu liếc ta một cái.
Chị à, dáng vẻ chị đâu có giống người đang “không thoải mái” tí nào.
Vừa lên xe là chỉnh ghế ngả ra, móc điện thoại ra chụp một loạt ảnh selfie chỉnh mặt đẹp.
Dù tôi đang lái xe phải đường, mắt tôi đâu có mù — tôi thấy rõ mồn một cậu vừa khoe khoang trên story rằng ngồi xe phiên bản hot đang nổi đấy nhé?
Thấy tôi im lặng không đáp, Giang Nhạc mới chịu bớt lời than phiền.
Rồi bắt đầu quay sang dò chuyện đời tư của tôi.
“Ê, Ôn Hân, giờ cậu công việc gì thế?”
“tôi hả? Làm sale.”
“Ồ~ tôi nghe sale nhiều khi phải đi tiếp khách, uống rượu các kiểu, cậu cũng phải à?”
“Thỉnh thoảng cũng có tiệc tùng xã giao chút.”
“Á? Mấy chuyện đó tôi chịu không nổi đâu. Kêu tôi vì tiền mà đi dính lấy đàn ông, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.”
Tôi liếc ta một cái, : “Chỉ là ăn uống bình thường thôi, cậu đang nghĩ đi đâu thế?”
Tiệc xã giao của sale là dính lấy đàn ông sao?
Cô ta bộ ngây thơ: “Xin lỗi nha, chắc do ba mẹ tôi bảo bọc kỹ quá, chỗ cũng đơn giản, không tiếp nhiều với những chuyện bên ngoài như các cậu.”
Thật là… không thể chuyện nổi.
May mà quãng đường về chỉ tầm 600 cây số, nhịn sáu bảy tiếng là xong.
Tôi quyết định suốt chuyến đi sẽ ít giao tiếp với ta nhất có thể. Như thế chắc sẽ không có chuyện gì… phải không?
Bạn thấy sao?