6.
Ngụy Hành đặc biệt cho tôi nghỉ một tuần, là để tôi nghỉ ngơi.
Nhưng thật ra tôi chẳng nghỉ ngơi nổi.
Thể lực của ấy đúng là kinh khủng khiếp, tôi phải kiên quyết đòi quay lại việc.
Vì hôm đó Ngụy Hành đã công khai trước mặt Dương Phong và chị Ái Mai rằng tôi là .
Nên chuyện nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
Tôi vừa ngồi xuống đã bị đồng nghiệp hỏi dồn dập xem tôi và bắt đầu từ khi nào.
Dù đã xác định quan hệ rồi, mỗi lần phải nhắc đến trước mặt người khác, tôi vẫn đỏ mặt tim đập, lúng túng không biết gì.
Bất ngờ, đồng nghiệp Mạnh Dao thì thầm với tôi:
“Chị Ái Mai nghỉ việc rồi.”
Tôi sững người: “Nghỉ việc?”
“Ừ, là chuyện hôm qua đấy.”
“Chị ấy vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó nộp đơn nghỉ việc luôn.”
Tôi cánh cửa phòng việc đang khép hờ của Ngụy Hành, lại nhớ tới gương mặt đầy giận dữ của khi nhắc đến chị Ái Mai hôm trước.
Chẳng lẽ là cầu chị ấy nghỉ việc?
Gần đến giờ ăn trưa, tôi tranh thủ lúc mọi người xuống lấy đồ ăn, lén lút bước vào văn phòng của .
Thấy tôi bước vào, Ngụy Hành liền đứng dậy, khóa cửa lại, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, tay khẽ xoa eo tôi:
“Gầy rồi, trưa nay ra ngoài ăn với nhé.”
Tôi vội vàng từ chối:
“Không không, lộ liễu lắm.”
Anh bất ngờ áp sát, ánh mắt dừng lại trên môi tôi:
“Sao ? Em muốn nhân bí mật à?”
Ánh mắt quá mức thẳng thắn khiến tôi phải dùng sức đẩy ra một chút mới thấy tim mình đập lại bình thường:
“Đừng nữa, em đến để hỏi… chị Ái Mai nghỉ việc là sao?”
Sắc mặt Ngụy Hành trở nên khó chịu:
“Là bảo chị ấy nghỉ.”
Tôi nắm lấy tay , trong lòng vẫn thấy có chút áy náy.
Anh nhẹ giọng :
“Đừng suy nghĩ nhiều, không chỉ vì em đâu. Chị ấy và Dương Phong có qua lại lợi ích, bị đồng nghiệp khác tố cáo rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.
Ngụy Hành lại xoa đầu tôi, dặn dò:
“Trưa nhớ ăn uống đàng hoàng. Tối đi với một chuyến.”
“Đi đâu ?”
“Tối sẽ biết.”
Tối đến, Ngụy Hành lái xe đưa tôi đến một nhà hàng chuyên món gia đình.
Tôi theo bước vào phòng riêng.
Không ngờ bên trong lại là ba mẹ tôi đang ngồi chờ.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, vừa mới bước một chân vào liền rụt lại theo phản xạ, chỉ muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng Ngụy Hành nắm chặt tay tôi, kéo tôi vào trong.
Anh rất thân mật chào hỏi ba mẹ tôi, rồi kéo tôi ngồi xuống.
Còn ba mẹ thì tỏ ra vô cùng hài lòng, khiến tôi cảm thấy hơi choáng — đây thật sự là ba mẹ tôi sao?
“Tiểu Uyên à, chuyện con với Ngụy Hành, sao không sớm với ba mẹ?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu, không biết phải mở miệng thế nào.
Ngụy Hành mỉm :
“Chú, dì, hôm nay cháu và Tiểu Uyên đến gặp hai bác, thật ra là muốn nhân cơ hội này xin phép hai bác.”
“Tiểu Uyên là một rất hiếu thảo, cháu cũng là đứa mà hai bác lớn lên từ nhỏ.”
“Chúng cháu thật lòng hy vọng sẽ nhận sự chúc phúc của hai bác.”
Tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe, ba cũng trông đầy .
Mẹ :
“Tiểu Hành, ba mẹ con không có gì chê trách con cả. Chỉ là sợ giữa hai đứa có khoảng cách quá lớn, lỡ đâu về sau lại phải tiếc nuối.”
Ngụy Hành nghiêm túc trả lời:
“Dì yên tâm, ba mẹ cháu luôn biết cháu Tiểu Uyên như thế nào. Cháu cũng đã với họ chuyện tụi cháu quen nhau rồi, họ rất ủng hộ.”
“Còn về khoảng cách, cháu sẽ cho Tiểu Uyên đủ cảm giác an toàn.”
“Chỉ cần ấy đồng ý, ngày mai tụi cháu có thể đi đăng ký kết hôn. Tất cả tài sản dưới tên cháu cũng có thể chuyển sang cho ấy.”
Ra khỏi nhà hàng, sau khi tiễn ba mẹ tôi lên xe, Ngụy Hành nắm tay tôi đi dạo quanh sân.
Tôi vẫn còn lâng lâng, không tin nổi những lời lúc nãy, cũng chưa hoàn hồn sau câu cuối cùng của ba tôi:
“Chúng tôi giao con cho cậu đấy.”
Tôi ngẩng đầu Ngụy Hành, bốn mắt giao nhau:
“Ngụy Hành, đây là thật sao?”
Anh nâng mặt tôi lên, từng chữ một:
“Là thật. Tống Uyên, em.”
Mũi tôi cay xè, nước mắt chực trào:
“Vậy phải chịu trách nhiệm với em đấy.”
Ngụy Hành bật dịu dàng:
“Yên tâm, sẽ em suốt đời.”
Tôi đã thật sự ở bên người mình thích từ thuở thiếu thời.
Như thể cuối cùng đã lấp đầy phần thiếu khuyết trong cuộc đời mình, trở thành một phiên bản trọn vẹn hơn của chính mình.
Dù tương lai có bao nhiêu khó khăn chờ đợi phía trước, chúng tôi cũng sẽ nhau như sự sống.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Bạn thấy sao?