Chuyện Đêm Định Mệnh [...] – Chương 9

02

Cái đồ trà xanh đó!

Ngủ với người ta xong là trở mặt chối bay chối biến?!

Nguyên cả buổi sáng tôi đã ra ngoài tám lần,

mà lần nào ta cũng né tôi như né tà.

Cứ như thể sợ tôi tìm ta tính sổ !

Cô ấy sao có thể…

sao có thể đối xử với tôi như thế?!

Tôi tức đến mức sắp nội thương mấy ngày nay rồi!

Không .

Tôi nhất định phải tìm cơ hội chất vấn ta cho rõ ràng!

…Chờ đã, hình như ấy vừa đi vào văn phòng của Phó tổng.

Tôi lập tức giả vờ đi lấy nước, tiện thể ngẫu nhiên lướt qua cửa văn phòng.

Ồ, thì ra là đi công tác cùng Giám đốc Tôn?

Tôi sờ sờ cằm.

Ngay sau đó liền sắp xếp một cuộc họp khẩn cấp cho Giám đốc Tôn.

Rồi… tôi dẫn theo tài xế,

đích thân đi công tác cùng ấy.

Nói thật, này…

tửu lượng cũng không tệ.

Suốt bữa tiệc xã giao, tôi vừa lo ấy uống quá chén,

vừa mơ hồ mong đợi…

Cô ấy sau khi uống say liệu có…

lặp lại huống lần trước không?

Có! Có chứ!

Uống xong, ấy vẫn mạnh như trâu.

Tôi bị ấy đè xuống, vừa xé vừa lột,

hoàn toàn không có chỗ phản kháng.

Đêm đó, tôi gương mặt nghiêng khi ấy say ngủ,

tim đập loạn cả lên.

Tôi không rõ cảm giác này có phải là “thích” không.

Nhưng nếu là… thì có vẻ, tôi thật sự đã thích ấy mất rồi.

Huống hồ gì, chúng tôi đã “vượt ranh giới”,

ở bên nhau cũng là chuyện hợp hợp lý, đúng không?

Tôi trằn trọc cả đêm, trong đầu cứ quay cuồng nghĩ đủ kiểu,

do dự không biết có nên thổ lộ với ấy hay không.

Đấu tranh vật vã một đêm.

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

Ngày mai.

Ngày mai…

Tôi nhất định sẽ tỏ với ấy!

03

Tôi đã tỏ rồi.

Tôi hỏi ấy có thể cho tôi một danh phận không.

Nhưng hình như ấy không sẵn lòng cho lắm, ấp a ấp úng, bảo là cần suy nghĩ thêm.

Được rồi. Tôi hiểu.

Cái gọi là “suy nghĩ”… thật ra chỉ là để giữ thể diện cho tôi mà thôi.

Thật ra chính là khéo léo từ chối rồi còn gì.

Về lại công ty, ấy vẫn cứ tránh mặt tôi như thể sợ tôi dính lấy.

Tôi có hơi buồn.

Lần đầu tiên trong đời tôi mở lời với người khác mà lại bị từ chối thế này… thất bại quá rồi.

Tôi đi hỏi thân:

Bị mình thích từ chối thì phải sao?

vào mặt tôi nguyên một trận, cũng rủ lòng thương mà chỉ cho tôi một chiêu:

“Tấn công chủ . Mặt dày một chút. Quấn lấy người ta!”

Nghe đơn giản ghê…

Nhưng mà hai điều này… tôi chẳng biết cái nào cả.

Không biết thì học.

Tôi lặn lội lên mạng, tìm đủ mọi hướng dẫn, lướt xem từng video một.

Có đoạn là cặp đôi tái ngộ trong buổi họp lớp.

Có đoạn là tỏ công khai tại tiệc tất niên công ty.

Khoan… cái gì thế này?

Hai người kia gì trong góc hội trường thế kia?!

Trời ạ, mắt tôi mù rồi, kiểu này chắc mai mọc lẹo mắt!

Tôi gượng ép chịu đựng, ráng xem đến cùng, cuối cùng cũng rút ra một kết luận:

Muốn tiến thêm một bước, không thể thiếu… một buổi tụ tập!

Mà nhân viên công ty dạo này cũng toàn kêu mệt mỏi, chi bằng tổ chức ngay một buổi team-building!

Nghĩ là , tôi gọi cho phòng hành chính đặt lịch ngay.

May mà bọn họ cũng rất có năng lực, lên kế hoạch đâu ra đấy.

Tới hôm đó, tôi vì vài việc đột xuất nên bị trễ giờ.

Đợi đến lúc tôi tới nơi…

Tôi: ???

Sao… lại nhiều người trời?

Công ty tôi đông nhân viên luôn à?

Cả một bãi cỏ đông nghẹt người.

Tôi còn tưởng mình lạc vào hội chợ xuân của thành phố.

Giờ thì tìm cơ hội riêng tư với ấy kiểu gì đây?

Thôi thì…

Bắt luôn người đi cho rồi!

04

Chuyện sau đó á?

Mọi người chắc cũng biết rồi.

Dù gì thì… tôi cuối cùng cũng giành danh phận rồi, hê hê.

Thôi, không nhiều nữa.

Vợ tôi sắp tan về, đồ ăn tôi nấu cũng đã bày sẵn trên bàn.

Giờ phải tranh thủ đi tắm cái đã.

Lát nữa…

Khụ khụ.

Không hợp lứa tuổi thiếu nhi, không tiện kể nhiều đâu.

Tạm biệt nhé.

Hẹn gặp ở cuộc sống hạnh phúc tiếp theo của chúng tôi ~

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...