Ta lại đâm một nhát vào chân kia của ả.
Ả gào thảm thiết, một hồi lâu sau mới run rẩy bình ổn lại, trừng mắt ta đầy ác độc:
“Đó là bà ta đáng kiếp! Một kẻ tù binh thấp hèn như bà ta mà dám khiến Hô Hòa Nhĩ của ta nổi lòng thương, còn muốn cưới bà ta? Mơ đi! Ngươi tưởng việc để đàn ông nhục bà ta là ý của Khả Hãn sao? Không hề! Là ta gọi bọn họ tới… Ha ha ha ha ha…”
Khuôn mặt Hách Cơ dần trở nên điên loạn, như ác quỷ trong địa ngục.
“Hô Hòa Nhĩ sạch sẽ, lại rất nghe lời Khả Hãn! Ta chỉ mượn danh Khả Hãn bảo hắn rằng đó là lệnh, hắn có trăm lá gan cũng không dám cãi.”
Rồi ả dán mắt ta, hơi thở yếu ớt:
“Ta sẽ không mẹ ngươi ở đâu đâu, đừng hòng đạt điều ngươi muốn.”
Ta khựng lại, rồi phát hiện bụng ả chảy ra máu đen đặc sệt.
Ô đầu độc tuy mạnh, lượng không đủ để chí mạng.
Huống chi bụng ả rõ ràng có thương tích.
Ta vạch tay ả ra, thấy một mũi tên cắm sâu trong bụng.
Hách Cơ mỉm mỉa mai.
Người Hồ thường tẩm độc vào mũi tên.
Ta rõ ràng trông chừng kỹ như , vẫn để ả lén nhặt một mũi tên, tự kết liễu mình.
Ta lặng người ả:
“Ngươi không thể chết dễ dàng thế … Mẫu thân sẽ không vui.”
Lúc này, Hách Cơ thở thoi thóp, mép khinh bỉ.
“Ha~ mẹ ngươi từng mang thai nhiều lần, lần nào cũng tìm cách bỏ, chỉ có ngươi, thế nào cũng không bỏ … Ha ha ha… Mỗi ngày bà ta mở mắt ra là thấy gương mặt dơ bẩn của ngươi, ngươi tưởng bọn ta xong bà ta sẽ nhận ngươi à? Mơ đi, đồ tạp chủng…”
Ta nàng một lát, trong lòng từng cơn nghẹn đắng.
Vì ta biết, ả đều là thật.
“Không cần mẹ thích ta…”
Không cần thật.
Ta nghiến răng, dốc sức kéo Hách Cơ ra khỏi trướng, ném lên vùng đất cát gần đó.
Rồi chất cỏ khô phủ kín quanh ả, chỉ để lộ khuôn mặt.
Hách Cơ trừng mắt ta kiêu ngạo, như đang một đứa ngốc:
“Ngươi tưởng không ta, ta sẽ tung tích mẹ ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ta trúng độc rồi, độc này vô giải, chẳng mấy chốc sẽ chết. Ngươi mãi mãi không thể biết điều ngươi muốn từ miệng một kẻ đã chết.”
Dĩ nhiên ta biết ả trúng độc.
Dạo trước, sư phụ hận không thể nhét hết tri thức cả đời ông vào đầu ta.
Dù ta còn ngốc, học chưa nhiều, ta đã không còn là đứa tạp chủng ngu ngơ trong chuồng cừu nữa.
Sư phụ rất tốt.
Tốt chẳng kém mẫu thân hay cừu mẹ.
Tiếc rằng ta không phải học trò tốt, phụ lòng ông.
Ta ngoái đầu về phía chuồng cừu, cừu mẹ thò đầu ra như đang tò mò ta đang gì.
Ta không muốn để họ thất vọng.
Nhưng ta thật sự… rất nhớ mẫu thân…
Ta thẳng Hách Cơ, siết chặt dao lóc xương trong tay:
“Giờ mà ngươi cho ta biết, ta có thể để ngươi chết êm đẹp.”
Ả khẩy:
“Mơ đi!”
Ta mím môi, không thêm, vung dao chém đứt gân tay chân ả.
Trong tiếng hét đau đớn của ả, ta trở lại chuồng cừu, dùng dây thừng buộc thi thể không đầu của Hô Hòa Nhĩ lên ba con cừu, dắt chúng ra vùng đất cát.
“Hô Hòa Nhĩ~”
Ả phụ nhân gắng sức bò đến bên thi thể, gào khóc.
Ta lạnh lùng ả:
“Mẹ ta ở đâu?”
Ả vẫn không đáp.
“…”
Ta biết mình không moi gì nữa.
Là lỗi ta quá ngu.
Không như sư phụ.
Mấy hôm trước, khi Ngũ điện hạ bắt thám tử người Hồ, sư phụ chỉ cần châm vài kim là tên đó khai sạch.
Ta thở dài, mở cửa chuồng ngựa, thả ra mấy chục con.
Lũ ngựa đói đã lâu, thấy đống cỏ khô thì lập tức lao đến, giẫm đạp lên thi thể đôi vợ chồng kia mà ăn.
Tiếng xương gãy xen lẫn tiếng hét thê lương của Hách Cơ, thu hút lũ kền kền trên trời…
Cuối cùng, không chịu nổi đau đớn bị giày xéo, ả run rẩy :
“Ta … ta … ngươi mau đuổi lũ ngựa đi… bà ta bị Khả Hãn bắt đi rồi…”
Chưa hết, ả bị ngựa giẫm gãy xương ngực, phun ra máu, tắt thở.
Ta rúc trong trướng, lặng lẽ tất cả.
Nếu mẫu thân thấy cảnh này, liệu có khen ta không?
7
Ta gom hết vàng bạc châu báu của Hô Hòa Nhĩ và Hách Cơ, kèm theo túi nước, thịt khô, gói thành một bọc.
Dùng năm tấm da hồ trắng mà Hô Hòa Nhĩ mua để may áo mùa đông cho Hách Cơ, tự may cho mình một tấm áo choàng.
Áo may rất thô, chẳng đẹp đẽ gì.
Nhưng đây là bản lĩnh lớn nhất ta học từ mẫu thân.
Ta tết tóc thành từng bím nhỏ, khoác áo vào.
Đứng trước gương đồng lại, chỉ cần không để ý kỹ ngũ quan và màu da, trông ta chẳng khác gì một đứa trẻ thảo nguyên.
Loay hoay đến khi xong việc, trời đã tối.
Ta rúc về chuồng cừu, ôm cừu mẹ, tưởng tượng như còn có mẫu thân bên cạnh, chìm vào giấc mộng dịu êm.
Sáng sớm hôm sau, ánh dương ấm áp rọi vào chuồng.
Ta dụi má vào cừu mẹ:
“Cừu mẹ, con phải đi tìm mẫu thân, người đợi con về không?”
Cừu mẹ cọ nhẹ má ta, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Be~”
Nó giật tai, như đang hồi đáp.
Ta ôm nó thật chặt, rồi đứng dậy, đổ hết cỏ khô mà Hô Hòa Nhĩ chuẩn bị vào chuồng cừu và chuồng ngựa, cưỡi con ngựa lùn trong chuồng, lao về phía sâu thẳm của thảo nguyên.
Khi ấy, ta không hề biết rằng, phía sau lưng mình, có hàng ngàn tiền quân Trung Nguyên đang ẩn mình theo dõi ta.
Sư phụ và Ngũ điện hạ cũng đang ở đó.
8
Ngũ điện hạ cầm ống nhòm Tây Dương ta một lúc, mày nhíu chặt.
“Con bé này, vừa độc vừa tàn lại quyết đoán.”
Y quay sang lão quân y.
“Nó còn mưu trí hơn cả Như Hoàn, càng giống huyết mạch hoàng thất Dương thị của ta. Tiếc thay huyết thống phức tạp, không cùng tộc…”
Lão quân y thở dài.
“Ngũ điện hạ, nếu con bé này sống , liệu có thể để bần đạo mang về núi, tránh xa hồng trần?”
Ngũ điện hạ không gật, sắc mặt bình thản, trong mắt là nỗi đau thẳm sâu.
“Nó sống không nổi… Như Hoàn cũng không sống nổi…”
9
Người Trung Nguyên tập kết năm trăm ngàn đại quân nơi biên cương.
Khả Hãn vốn định nam hạ cướp bóc, đột nhiên cảm thấy bất an, liền lui đại doanh quý tộc sâu vào thảo nguyên thêm trăm dặm.
Để tìm tới vương trướng của hắn, ta cưỡi ngựa lùn rong ruổi khắp thảo nguyên suốt nửa tháng.
Không ngừng dùng tiếng địa phương hỏi thăm đám mục dân phiêu bạt:
“Đứa nhỏ này tìm Khả Hãn gì? Đói rồi à? Nhà ngươi đâu?”
“Sắp đánh nhau rồi, ở gần Khả Hãn lại càng nguy hiểm. Đánh nhau thì hao lương thực, bọn họ đang chuẩn bị cừu hai chân đấy. Ngươi nhỏ xíu thế này, đến xương cũng mềm, bọn họ thích nhất là dạng này…”
“Nghe lời đi, về với bà nội ngươi đi…”
Họ dúi cho ta bánh nướng thơm lừng, đổ đầy trà sữa nóng hổi vào túi nước của ta.
Sư phụ từng : “Một loại gạo nuôi trăm dạng người.”
Hình như ta bắt đầu hiểu đôi phần.
Khi ta rời đi, ánh mắt của họ đầy thương cảm, khiến lòng ta rối bời không yên.
10
Khi thịt khô trong tay gần cạn, cuối cùng ta cũng tìm thấy doanh địa Khả Hãn trú ngụ.
Doanh trướng rất lớn, trướng vây trướng, đếm không xuể.
Bên cạnh là một dòng sông, bình thường người Hồ lấy nước từ đây, nướng thịt, nấu sữa bên bờ.
Vòng ngoài doanh trại canh phòng nghiêm mật.
Từng gã đại hán mặc giáp mềm, cưỡi ngựa cao lớn tuần tra liên tục.
Chỉ cần phát hiện người khả nghi, lập tức rút đao cong bên hông, chém đầu ngay tại chỗ.
Ta nấp xa xa, dán mắt vào chuồng ngựa và chuồng cừu bên các trướng, đoán mẫu thân có thể bị nhốt ở đâu.
Ta rình suốt mười ngày, vẫn không thấy bóng dáng bà.
Lòng nóng như lửa đốt, không dám đến gần.
Ta vòng quanh doanh địa, hy vọng từ góc khác thấy manh mối, lại bị đám kỵ binh tuần tra phát hiện.
Hơn chục người cưỡi ngựa, đeo cung, mang đao cong, bao vây lấy ta, ánh mắt sắc bén đánh giá.
“Đứa nhỏ này… trông quen quen?”
Một người trong đó tóc vàng mắt xanh trên mặt có một vết sẹo dài, không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú. Đôi mắt đào hoa của hắn khi còn lộ vẻ dịu dàng của kẻ hào kiệt.
“Đôi mắt lam tro này, giống hệt ta. Trong thảo nguyên này, người mang dòng máu như ta không còn nhiều. Đứa trẻ xinh đẹp thế này, không biết là con nhà ai…”
Một gã khác bật :
“Nghe con của Như Hoàn cũng có màu mắt này, ta vẫn nghi đứa nhỏ đó là con ngươi…”
“Chậc! Đừng đổ thứ tạp chủng dơ bẩn ấy lên đầu ta. Vợ ta mà biết thì lột da ta mất!”
“Haha, thế ngươi sợ vợ , sao đến tìm Như Hoàn còn nhiều hơn cả ta?”
“Ta thích đế cơ địch quốc quỳ dưới thân mình như chó, chẳng lẽ các ngươi không ?”
“Ha ha ha ha…”
“Vậy đứa nhỏ này sao đây? Mặc áo choàng hồ trắng quý giá thế, chắc không phải đứa con rơi kia đâu.”
“Hay cứ đưa nó về đi? Trời lạnh rồi, ở ngoài dễ chết cóng…”
“Có vẻ là đứa câm…”
Bọn chúng quất roi ngựa vào lưng ngựa lùn của ta, xua nó tiến về đại doanh.
Ta nắm chặt bờm ngựa, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Không dám mở miệng.
Bởi nếu nhận ra giọng ta, chỉ sợ đao cong kia sẽ lập tức chém bay đầu ta.
Ta còn chưa gặp mẫu thân mà!
Bị áp giải vào doanh trại, rất nhiều người ý đến ta, trong đó có một tiểu nương tên Mục Anh, con của Sa Tư.
Nàng bĩu môi chặn trước mặt ta.
“Abu, nàng ta là ai? Sao cũng có mắt màu lam như người, còn con thì không?”
Sa Tư xuống ngựa, ôm lấy con, khẽ chạm mũi nàng.
“Lượm trên đường, chắc là con cháu bộ tộc mình. Đi thôi, Abu dẫn con đi ăn thịt cừu nướng.”
Nhưng Mục Anh không chịu đi, ánh mắt dán chặt vào tấm áo hồ trắng trên người ta.
“Abu, con thích áo của nàng, người bảo nàng cởi ra đưa con đi.”
Sa Tư sững người, ta một lúc rồi rút ra viên ngọc đỏ to như trứng chim, đưa cho ta.
“Con ta thích áo choàng hồ trắng của ngươi, ta dùng cái này đổi.”
Bạn thấy sao?