Năm đó, khi tôi mắc chứng sợ giao tiếp nặng nhất, tôi đã bao dưỡng một chàng công nhân thô kệch.
Mỗi lần hẹn ấy qua đêm, tôi đều căng thẳng đến phát run.
Tôi lắp bắp hỏi:
“Xin, xin hỏi… tối nay có rảnh… để chuyện đó với tôi không?”
Anh ấy cúi đầu, cắn nhẹ lên khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi, khẽ :
“Chuyện đó à? Phải thêm tiền đấy.”
“Không, không thành vấn đề!”
Tôi vội vã gật đầu đồng ý.
Cho đến khi tôi bất ngờ sản, buộc phải đau lòng quyết định trả lại tự do cho ấy.
Ngay lúc đó, chàng công nhân đang rít thuốc sau cuộc vui, nghe xong chỉ thản nhiên rút ra một tấm thẻ đen Amex Black, tiện tay đưa cho tôi.
Anh :
“Cầm lấy, tiếp tục bao tôi đi.”
“Ai cho phép em thả tôi tự do hả?”
1
Tôi đã ý đến ấy từ lâu rồi.
Anh chàng công nhân thô kệch ấy – người mà tôi âm thầm theo dõi suốt cả tuần qua – tên là Triều Mục.
Anh mới tới công trường khoảng một tuần.
Mấy lão công nhân già cỗi có vẻ chẳng ưa gì , lúc nào cũng chê bai, thậm chí còn cố ý lạnh nhạt, không giao việc cho , khiến gần như chẳng kiếm đồng nào.
Mặt mũi ta lúc nào cũng lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, chẳng mấy thân thiện.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ:
“Không sao, không liên quan đến mình.”
Cho đến một ngày, khi tôi lấy hết can đảm để mở quán cà phê nhỏ bên đường,
tôi bưng một mâm cà phê tới khu công trường, dự định mời nhóm công nhân uống thử.
Không ngờ lại vô bắt gặp cảnh tượng ấy: trong một góc khuất, Triều Mục đang cúi gập người chịu đựng tiếng mắng chửi của đám người khác.
Ánh mắt ta cụp xuống, ngón tay siết chặt, cả người trông vô cùng cam chịu và đáng thương.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi không kìm mà bước tới.
Anh ta ngẩng đầu tôi, thoáng lộ vẻ hoảng hốt, rồi lập tức siết chặt đường nét gương mặt, lạnh nhạt :
“Cô chủ, nơi này nguy hiểm lắm, sao lại vào công trường? Không sợ xảy ra chuyện à?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng trả lời, đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt tôi, như một bức tường vững chắc, che kín mọi nguy hiểm xung quanh.
Tôi lúng túng đội lại chiếc mũ bảo hộ.
Ấp úng :
“Xin chào, tôi… tôi tìm có việc.”
Anh ấy ngước lên, ánh mắt bình tĩnh:
“Tìm tôi?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Dưới ánh mắt sâu lắng ấy, tôi vừa run rẩy vừa lí nhí :
“Xin, xin hỏi… tôi có thể bao dưỡng không?”
Triều Mục khựng lại.
“Cô gì cơ?”
Tôi hoảng hốt cúi gằm mặt, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với .
“Tôi… tôi muốn bao .”
Tôi vội vàng giải thích, giọng lí nhí:
“À, tôi tên là Thư Nhã, vừa mới mở một quán cà phê nhỏ đối diện công trường… tôi không phải người xấu đâu.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ đối xử với thật tốt, tuyệt đối không ngược đãi .”
“Mỗi tháng tôi sẽ trả cho hai vạn tệ, sẽ không cần cực khổ việc ở công trường nữa, cũng không bị mấy lão công nhân bắt nạt.”
“Được chứ?”
Triều Mục không trả lời ngay.
Anh chậm rãi ngậm lấy điếu thuốc, khói thuốc mờ mịt quấn quanh gương mặt .
Tôi cảm nhận rõ ánh mắt lướt từ đầu đến chân mình, lạnh nhạt mà sắc bén.
Tôi căng thẳng đến mức cứng đờ, không dám cử .
Ngay khi tôi tưởng rằng sẽ từ chối, Triều Mục khẽ nhướn mày, nhàn nhạt hỏi:
“Bao dưỡng kiểu gì?”
2
Sau khi quán cà phê đóng cửa, Triều Mục cũng kết thúc công việc.
Anh ấy đi cạnh tôi, từng bước thong thả, lặng lẽ theo tôi về phía khách sạn gần đó.
Tôi căng thẳng đến cực độ, nỗi sợ giao tiếp như cơn sóng ngầm cuồn cuộn trỗi dậy.
Tôi không nổi một lời, chỉ cắm đầu đi thẳng.
Càng đi nhanh, bước chân càng loạng choạng.
Giống như chỉ cần dừng lại một chút thôi, tôi sẽ không còn đủ dũng khí để bước tiếp nữa.
Triều Mục dường như không nhận ra dáng đi lúng túng vụng về của tôi.
Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, bỗng lười biếng hỏi:
“Không cần mua chút ‘dụng cụ án’ à, chủ?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vành tai cũng nóng ran.
Tôi lắp bắp:
“Cái đó… trong khách sạn chắc… chắc là có sẵn ở đầu giường rồi…”
Triều Mục nhướng mày, lười nhác :
“Tôi sợ cỡ không vừa.”
“…Vậy… phiền đi mua nhé, tôi chuyển tiền cho .”
Giọng tôi nhỏ xíu, như tiếng muỗi kêu.
Triều Mục không đậy, chỉ hơi nheo mắt, ánh mang chút ác ý khóa chặt lấy tôi.
Anh khẽ :
“Chuyện thế này, chẳng phải nên đi mua cùng nhau mới có chút thú sao?”
“!”
Mặt tôi như bốc cháy.
Tôi cuống quýt xua tay:
“Không, không cần đâu! Tôi… tôi đợi ở phía trước!”
Nói xong, tôi không dám chờ trả lời, vội vàng cắm đầu chạy đi, cả tay chân cũng lóng ngóng không ra hình dạng.
Chỉ còn lại tiếng khẽ đầy trêu chọc của Triều Mục vang lên sau lưng.
May mà không để tôi đợi lâu, chẳng bao lâu sau, đã xách theo một cái túi, thong thả đuổi kịp tôi.
Chúng tôi vào khách sạn, đặt phòng, rồi lên lầu.
Bởi vì đây là lần nổi loạn lớn nhất trong đời tôi.
Chuyện tối nay sẽ xảy ra thế nào, không cần cũng biết.
Tim tôi đập loạn như một con thỏ nhỏ bị nhốt trong lồng.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đưa về nhà, nhà tôi cách âm rất kém, nhỡ bị hàng xóm nghe thấy gì đó, thì đúng là mất mặt đến mức chỉ muốn độn thổ.
Vậy nên khách sạn là lựa chọn an toàn nhất, cũng là thích hợp nhất cho mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi âm thầm tự nhủ phải giữ bình tĩnh.
Nhưng khi cầm thẻ phòng quẹt cửa, tay tôi lại khẽ run, quẹt thế nào cũng không mở .
Ngay lúc tôi sắp phát điên vì lúng túng, một cơ thể cao lớn, rắn rỏi từ phía sau áp sát lại.
Triều Mục nhẹ nhàng vòng tay qua bao lấy bàn tay tôi, dẫn dắt tôi quẹt thẻ lại lần nữa.
“Tít.”
Cửa phòng mở ra.
Bên tai tôi, giọng Triều Mục lười biếng vang lên:
“Làm chủ rồi mà còn căng thẳng thế này à?”
Bạn thấy sao?