5
Sắp xếp qua loa mọi việc trong tiệc đính hôn xong, tôi liền đến bệnh viện.
Đó là bệnh viện tư tốt nhất trong thành phố, nguồn lực y tế là tốt nhất, đồng thời chi phí cũng rất đắt đỏ.
Lần đầu tiên gặp Từ Tiểu Hy, ta còn đáng thương nằm ở hành lang bệnh viện công, để tiết kiệm tiền thuốc phải nuốt bánh bao cùng nước suối, giờ lại có thể ở phòng bệnh cao cấp nhất của bệnh viện tư này?
Vừa bước vào phòng bệnh đó, tôi đã thấy Văn Thời Yến xoa trán nghe bác sĩ chuyện.
“Không có gì nghiêm trọng với Từ, chỉ là do việc quá sức và lo lắng lâu ngày, dẫn đến sức khỏe yếu kém.”
“Còn về em trai ấy…”
Văn Thời Yến nhạt một tiếng, liếc tôi:
“Bác sĩ điều trị chính của Từ Lương có lẽ nên thay đổi nhỉ? Tiểu Đường, em xem, một trưởng khoa mà ngay cả thuốc cũng có thể dùng sai, chẳng phải nên nghỉ việc một thời gian sao?”
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn:
“Văn Thời Yến, có phải có hiểu lầm gì không? Chúng ta chuyện một chút đi.”
“Hiểu lầm gì?”
Giọng Văn Thời Yến nhạt nhẽo, trong ánh mắt lại ẩn chứa sự hung hăng:
“Anh chỉ biết những gì điều tra , đó là em và vị bác sĩ kia có giao dịch tiền bạc.”
“Trùng hợp thật, đây là bệnh viện của em. Còn muốn gọi người trong cuộc đến, truy cứu đến cùng không?”
Hơi thở tôi nghẹn lại, định mở lời thì bị Từ Tiểu Hy trên giường ngắt ngang.
Môi ta tái nhợt, kéo tay áo của Văn Thời Yến:
“Thôi đi, không trách Kỷ tiểu thư đâu, nếu không phải thực sự đường cùng thì em cũng sẽ không quay lại tìm , là em quá đáng ghét rồi…”
Văn Thời Yến nắm lấy tay ta nhét lại vào chăn, không vui chút nào:
“Tay lạnh thế này mà còn ra ngoài chạy lung tung, em muốn ở bệnh viện này thêm vài tháng nữa à?”
Động tác của không hề dịu dàng, tay áo bệnh nhân trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn của Từ Tiểu Hy, và cả chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương trên cổ tay ta.
Không thể nào nhầm . Đó là chuỗi hạt tôi đặc biệt chọn gỗ đàn hương tím, tự tay kết cát tường, thậm chí còn lên núi quỳ trước chùa mấy ngày, chỉ cầu mong Văn Thời Yến bình an thuận lợi.
Sau khi tôi tặng ấy, ấy chưa từng tháo ra, ngày thường ai đụng vào một chút cũng không yên.
Giờ đây lại đeo trên tay của Từ Tiểu Hy.
Tôi tự giễu :
“Sao, hóa ra đối tượng hôn ước của đã đổi người rồi à?”
Văn Thời Yến càng khó chịu:
“Kỷ Đường, chỉ thấy ấy đáng thương, tiện tay giúp đỡ một chút thôi. Hôn ước của chúng ta sẽ không thay đổi, em không cần phải thế này.”
“Bây giờ là em không tin tưởng sao?”
Sự đắc ý trong mắt Từ Tiểu Hy trên giường gần như tràn ra ngoài, khiến tôi bật thành tiếng:
“Mọi thứ có thể như cũ sao?”
Khoé môi tôi cứng nhắc cong lên, trước mắt mờ mịt:
“Không, đã sớm thay đổi rồi, là tôi tự lừa mình dối người mà thôi.”
6
Chúng tôi cần phải bình tĩnh lại.
Tôi ôm điện thoại đợi mấy ngày, không nhận một cuộc gọi nào từ Văn Thời Yến.
Không còn cách nào khác, tôi gọi cho của ấy:
“Thẩm Lạc, cậu có thể giúp tôi hỏi Văn Thời Yến, bây giờ ấy muốn gì không?”
Thẩm Lạc giọng điệu vô tư:
“Anh Văn còn gì nữa, ấy chỉ thấy Từ Tiểu Hy đáng thương, giúp đỡ ấy một chút thôi, cậu yên tâm, Văn thật lòng cậu mà.”
“Kỷ tiểu thư, cậu đừng nhắm vào Từ Tiểu Hy nữa, hồi đó ấy tiếp cận Văn chỉ để cứu em trai, giờ quay về cũng vì hoàn cảnh quá khó khăn.”
Tôi im lặng không gì, đối phương tiếp tục huyên thuyên.
Hóa ra trong mắt của Văn Thời Yến, tôi là tiểu thư kiêu ngạo phóng khoáng, còn Từ Tiểu Hy là đóa bạch liên yếu đuối kiên cường.
Mọi thứ đều là bất đắc dĩ, đều là ép buộc.
Trái lại là tôi, khi Văn Thời Yến ở ngoài tâm trạng không tốt, về nhà còn phải kiên nhẫn dỗ dành tôi vui. Còn với Từ Tiểu Hy, có thể thoải mái trút giận.
“Cậu đúng, là tôi không tốt, tôi nên xin lỗi.”
Đối phương giọng điệu nhẹ nhõm hẳn:
“Đúng ! Cậu nhận sai và nhún nhường với Văn một chút, chuyện này không phải sẽ qua sao?”
“Không.”
Đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, đau đến chết đi :
“Tôi sẽ rõ mọi chuyện. Còn nữa, nhờ nhắn lại với Văn Thời Yến một tiếng, hôn ước của chúng tôi hủy bỏ.”
7
Tình cảm thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, giờ đã trở thành trò .
Tôi dùng đủ mọi cách để điều tra về người bên cạnh Từ Tiểu Hy, không tra ra gì.
Những ngày này Văn Thời Yến gọi rất nhiều cuộc điện thoại đến tôi không nhận bất kỳ cuộc nào, người ấy phái đến tìm tôi, tôi cũng đóng cửa không tiếp.
Cố ép bản thân tập trung vào công việc, lại liên tục mắc lỗi, nên tôi dứt khoát đến quán bar mua say giải sầu.
Tôi uống đến mơ màng, chằm chằm vào màn hình điện thoại với hàng loạt cuộc gọi nhỡ mà ngẩn ngơ.
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện bên cạnh, giọng điệu buông thả:
“Mỹ nhân sao lại uống một mình? Hay là đến đây ngồi với ?”
Tôi cau mày tránh đi, ta lại đưa tay kéo tôi.
Không cẩn thận, cuộc gọi bị nhấn gọi đi, chuông reo vài tiếng thì nhận.
Trong một khoảnh khắc, cảm giác tủi thân và sợ hãi tràn lên, tôi muốn như trước đây, nũng với ấy cầu cứu, đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi lên tiếng trước:
“Tiểu Đường, em đã suy nghĩ thông suốt chưa? Chúng ta lành nhé.”
Ảo mộng lập tức vỡ tan, đầu óc bị cồn tê liệt cũng tỉnh táo lại.
Cái ô bảo vệ của giờ đây đã che cho người khác, thậm chí vì mà không tiếc lời nặng nề với tôi.
Anh ấy không còn là Văn Thời Yến của tôi nữa rồi.
Người đàn ông bên cạnh không để ý đến cuộc gọi, càng quá đáng hơn khi chạm vào vai tôi:
“Mỹ nhân, đi cùng đi!”
Không kịp ngắt cuộc gọi, tôi gạt tay ta ra:
“Biến đi! Đừng chạm vào tôi!”
Người đàn ông càng cố quấy rối, Văn Thời Yến nhận thấy có gì đó không đúng, quát lớn đối phương rồi định đến tìm tôi.
Người đàn ông khinh thường định giật lấy điện thoại, đúng lúc đó, một giọng trong trẻo pha chút vang lên từ phía sau chúng tôi.
Một bàn tay thon dài với khớp ngón tay rõ ràng nắm lấy tay người đàn ông, giữ chặt ta tại chỗ:
“Vị này, loạn ở địa bàn của tôi, không hay đâu nhỉ?”
Thấy có người thật sự đến giúp tôi, người đàn ông kia quăng một ánh hằn học rồi chạy mất.
Người đứng sau nâng ly rượu cụng nhẹ với tôi:
“Thật là trùng hợp, tôi là chủ quán bar này, cũng là học cũ của . Lâu quá không gặp, không biết học Kỷ còn nhớ tôi không?”
Tôi chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa trước mặt và nụ ấm áp.
Thì ra là Kỳ Diễm.
Làm sao có thể không nhớ chứ, chỉ là ấy thay đổi quá nhiều nên tôi nhất thời không nhận ra.
Hồi trung học, ấy ngồi ở góc lớp, luôn thích đội mũ áo khoác che đầu, nằm gục trên bàn, ai đến cũng chỉ liếc lạnh lùng một cái, như một con nhím.
Có lần học ngồi phía trước gì đó, ấy giống như bị đạp vào đuôi, lập tức túm lấy đó, dữ tợn đẩy người ta vào tường.
Bây giờ lại trở thành một con người hoàn toàn khác.
Lấy lại tinh thần, tôi khách sáo :
“Lâu quá không gặp.”
Cuộc gọi chưa ngắt, giọng Văn Thời Yến đầy lo lắng và nghi ngờ:
“Tiểu Đường, em đang chuyện với ai? Anh sẽ đến tìm em ngay.”
Kỳ Diễm nhướng mày vào điện thoại của tôi:
“Là Văn đúng không? Không cần đâu, học Kỷ đã không sao rồi.”
Thấy Văn Thời Yến định hỏi tới, tôi vội ngắt điện thoại, sau đó nâng ly cụng nhẹ với Kỳ Diễm, nở nụ đầu tiên sau bao ngày:
“Bạn học Kỳ, vừa rồi cảm ơn cậu.”
8
Hôm đó chúng tôi trò chuyện rất lâu, tôi mới biết sau này Kỳ Diễm đã đi nơi khác phát triển, hai năm gần đây mới quay về tiếp quản công ty gia đình rồi mở một quán bar.
Thấy Kỳ Diễm có hứng thú với dự án mới của tôi, tôi vui vẻ hợp tác cùng ấy.
“Nói chuyện lâu quá, đúng giờ cơm rồi, tôi biết có một quán Tứ Xuyên rất ngon, cùng đi thử không?”
Kỳ Diễm sắp xếp xong công việc, chu đáo đưa áo khoác cho tôi.
Tôi mỉm gật đầu.
Những ngày qua ở bên Kỳ Diễm thật nhẹ nhàng, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là sở thích của ấy lại rất hợp với tôi.
Văn Thời Yến có vấn đề về dạ dày nên ăn nhạt, ở bên lâu ngày tôi cũng ít khi ăn đồ cay, Kỳ Diễm lại có thể cùng tôi thi xem ai ăn cay giỏi hơn.
Đám mây đen bao trùm tôi dần tan biến đi nhiều.
Tôi cùng vừa vừa bước ra khỏi cổng công ty, không ngờ lại gặp Văn Thời Yến. Tôi ngơ, lại giữ tay tôi, cảnh giác Kỳ Diễm:
“Tiểu Đường, em không nghe điện thoại, lại trốn tránh , chỉ để ở bên người này sao?”
“Chẳng phải ta là tên họ Kỳ hồi cấp ba à? Một người kì quái như thì có thể tốt gì, em nên tránh xa thì hơn.”
Tôi lạnh lùng :
“Thế thì sao? Người nên ở bên cạnh tôi chẳng phải đã đi bảo vệ người khác rồi sao?”
“Cô Từ đáng thương lắm, Văn nên mau quay về với ấy thì hơn.”
Tay Văn Thời Yến giữ chặt lấy tôi đến nỗi gân xanh nổi lên, tôi lại không cảm nhận sức lực nào. Anh hít sâu một hơi:
“Chúng ta cần bình tĩnh lại, chuyện không như em nghĩ đâu.”
Giọng đột nhiên trở nên mềm mại:
“Cuối tuần về nhà ăn một bữa cơm nhé, đã lâu rồi không gặp thím.”
“Tiểu Đường, ngoan nào.”
Ngoan cái gì chứ?
Tôi đã chờ đợi ngày đính hôn với , mà lại vì người khác mà bỏ rơi tôi, giờ đây lại muốn tôi bỏ qua mọi chuyện, ăn một bữa cơm rồi lành sao?
Tôi siết chặt nắm tay, cố kiềm chế sự thôi thúc muốn một cái:
“Được thôi, tôi muốn gặp Từ Tiểu Hy trước. Quán Tứ Xuyên mới mở ở đầu đường, dẫn ấy đến nhé.”
Bạn thấy sao?