Chuỗi Tràng Hạt Đứt – Chương 1

Thái tử của giới Bắc Kinh là thanh mai trúc mã của tôi, lại bị một rửa bát quyến rũ lên giường.

Chuỗi tràng hạt Phật chưa từng rời khỏi tay ấy giờ lại đeo trên tay ta.

Thậm chí ấy còn vắng mặt trong tiệc sinh nhật của tôi, chỉ vì đã biến mất một năm kia lại quay về.

Tình của họ rung trời đất, còn giấy đăng ký kết hôn của tôi trở thành trò cho thiên hạ.

Sau này, tôi đã giật đứt chuỗi tràng hạt ấy và với Văn Thời Yến:

“Tràng hạt đã đứt, và tôi không còn duyên phận gì nữa rồi.”

Nhưng ấy lại giữ chặt lấy tay tôi:

“Nếu đứt, sẽ xin lại một chuỗi mới, đừng rời xa .”

1

Kim giây cứ tiếp tục nhích đều đặn, nhân vật chính còn lại của bữa tiệc vẫn chưa xuất hiện.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, cũng là ngày tôi và Văn Thời Yến công bố tin đính hôn trước bè và người thân.

Nhưng giờ đây, chỉ có mình tôi.

Tôi mặc một bộ váy dạ hội lộng lẫy, chiếc nhẫn kim cương trên tay trái rực rỡ đến chói mắt. Lẽ ra đây phải là biểu tượng của một cuộc hôn nhân hạnh phúc, bây giờ lại trở thành lời chế giễu rõ ràng.

Hai bên gia đình không thể giữ nổi nụ , chỉ đành bắt đầu tiệc sinh nhật trước.

Cha của Văn Thời Yến giận đến mức không thể che giấu:

“Thằng nhóc Thời Yến này chạy đi đâu rồi? Sinh nhật của Tiểu Đường mà cũng dám không đến!”

Bạn thân ghé sát bên tôi, lo lắng không yên:

“Kỷ Đường, cậu thử gọi cho Thời Yến lần nữa xem!”

Nhìn vào màn hình với hàng loạt cuộc gọi nhỡ, tôi chỉ biết khổ.

Văn Thời Yến không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn.

Trước đây, dù là nửa đêm tôi gọi, ấy cũng sẽ bắt máy ngay lập tức. Mỗi sinh nhật của tôi, ấy đều tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng.

Anh ấy là thái tử của giới Bắc Kinh, người khác sợ ấy phật lòng, tôi có thể thoải mái nũng và nghịch ngợm. Lần nào ấy cũng nhẹ nhàng xoa đầu tôi và bảo: “Chỉ có em mới dám ngang ngạnh trước mặt thôi.”

Nhưng không biết từ lúc nào, mọi thứ đã thay đổi.

Tôi ngẩn ngơ, đầu ngón tay lại nhấn vào số điện thoại đó.

Cuối cùng, cuộc gọi kết nối. Nhưng người bắt máy không phải là Văn Thời Yến, mà là thư ký của ấy.

Đầu dây bên kia dường như đang ở một bệnh viện nào đó, giọng thư ký đầy lúng túng:

“Cô Kỷ, hôm nay ông Văn có lẽ không đến dự tiệc nên không cần đợi nữa.”

“Là vì Từ đã quay trở lại rồi…”

2

Lặng lẽ nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy, tôi dần lấy lại tinh thần.

Từ Tiểu Hy.

Hóa ra là người phụ nữ đã biến mất suốt một năm nay đã quay về.

Nhắc đến cái tên này, người nhà họ Văn ai cũng đều ghét bỏ. Dù sao thì ta đã dùng thủ đoạn bỏ thuốc vào đồ uống tại bữa tiệc để dụ Văn Thời Yến lên giường.

Một chiêu trò hèn mọn như , ai mà coi trọng chứ?

Ban đầu, Văn Thời Yến cũng khinh thường, ghét bỏ ta. Anh ấy ôm tôi vào lòng, tựa vào vai tôi, giọng đầy mệt mỏi:

“Tiểu Đường, không hề tự nguyện, đừng bỏ rơi …”

Sao tôi có thể bỏ rơi ấy chứ? Tôi chỉ cảm thấy xót xa cho ấy.

Tôi đã từng xem qua thông tin về người phụ nữ đó, ngoại hình chỉ thuộc dạng thanh tú, ăn mặc giản dị, quê mùa, gia đình còn có một người em trai bệnh tật phải nằm viện nhiều năm, có thể là một người bình thường đến mức ném vào biển người cũng khó tìm thấy.

Nếu không phải ta rửa bát ở bếp tiệc hôm ấy, cả đời này ta sẽ không bao giờ tiếp với Văn Thời Yến.

Sau hôm đó, Văn Thời Yến đã ném cho ta một khoản tiền và coi như kết thúc mọi chuyện.

Tôi cũng nghĩ rằng chuyện này đã qua rồi. Nhưng không ngờ rằng, những gì tiếp theo lại trở nên ngày càng không đúng.

Văn Thời Yến dần dần thay đổi.

Tôi kéo ấy đi dạo phố với mình, vui vẻ hỏi bộ nào đẹp, lại chằm chằm vào một chiếc váy trắng đơn giản mà ngẩn ngơ.

Tôi thấy ánh mắt lóe lên trong giây lát rồi lại trở về vẻ bình thản, chỉ :

“Không có gì, chỉ thấy cái váy đó khá đẹp.”

Đẹp sao?

Anh không hiểu gì về cách ăn mặc của con , luôn lấy sở thích của tôi chuẩn. Còn tôi thì chỉ thích những màu sắc rực rỡ, màu trắng chưa bao giờ nằm trong lựa chọn của tôi.

Tôi bắt đầu lưu tâm hơn, và mấy ngày sau trợ lý đưa cho tôi vài tấm ảnh. Trong ảnh, chiếc váy trắng đắt tiền ấy Từ Tiểu Hy mặc trên người.

Hình ảnh đó như một cú mạnh giáng thẳng vào đầu tôi.

3

Ý nghĩ kéo tôi trở về thực tại, cổ họng tôi trở nên khô khốc, không thốt lên câu nào mà tắt máy.

Tôi lững thững về nhà, chỉ muốn tĩnh tâm lại, không ngờ lại thấy Văn Thời Yến trước cửa.

Tôi còn chưa đi tìm , đã đến tìm tôi trước.

Anh tựa vào thân xe, mày khẽ cau lại, thấy tôi về, chỉ liếc tôi một cái nhàn nhạt.

Tôi gượng , môi vừa chưa kịp gì thì đã lên tiếng:

“Một năm trước là em ép Từ Tiểu Hy rời đi?”

Nụ tôi đông cứng trên mặt.

Phải…

Nhưng đó là vì tôi đã điều tra thân phận của Từ Tiểu Hy, ta là gián điệp thương mại, tiếp cận Văn Thời Yến chỉ để đánh cắp bí mật thương nghiệp của tập đoàn nhà họ Văn mà thôi.

Khoảng thời gian đó liên tiếp gặp bất lợi trong kinh doanh, tôi không muốn chuyện này lại khiến bận lòng nên đã lén gặp Từ Tiểu Hy, cho ta một khoản tiền để rời đi, không phép quay lại Đế Đô nữa.

Sau khi ta rời đi, Văn Thời Yến cũng biết thân phận của ta, đã truy ra kẻ đứng sau và đẩy đối phương đến mức sản.

Lúc đó chẳng phải cũng rất giận, nghiến răng tốt nhất đừng để bắt Từ Tiểu Hy sao? Nhưng giờ đây, sao mọi chuyện lại như thể tôi đã sai .

“Phải, sao ?”

Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy của mình, cố gắng cho giọng của mình bình tĩnh nhất có thể.

Anh khẽ , ánh mắt lại càng thêm u ám:

“Sau khi ấy rời đi, không lâu sau đã vướng vào nợ nần, chuyện này em có biết không?”

Tôi sững người tại chỗ, cổ họng như bị nghẹn đá, không thốt nên lời.

Anh nghi ngờ tôi?

“Anh nghĩ em sẽ ra chuyện như thế sao…”

Tôi muốn hỏi tiếp, lại không dám lên tiếng, bởi vì ánh mắt tôi lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tôi từng thấy ánh mắt này của . Đó là hồi trung học khi tôi bị một nam sinh quấy rối, cũng lạnh lùng đạp gãy chân cậu ta như .

Nhưng bây giờ, ánh mắt tôi giống hệt như lúc đó cậu nam sinh ấy.

Tôi không thể kìm nén nữa, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, rơi trên chiếc váy dạ hội khiến tôi lúc này trông càng thêm nhếch nhác.

Văn Thời Yến nhíu mày giãn ra đôi chút, cơ thể cứng đờ.

Anh chưa từng nỡ để tôi khóc:

“Anh nặng lời rồi… Tiểu Đường, đừng khóc.”

Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, giọng vừa gượng gạo vừa có chút hoảng loạn.

Tôi cúi mắt, ấm ức trong lòng dâng lên như thủy triều:

“Văn Thời Yến, không cần em nữa sao?”

“Anh bỏ mặc em trong buổi tiệc để em bị người ta nhạo, có phải hôn ước của chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa rồi không?”

Tôi khóc đến nhoè cả lớp trang điểm, cuối cùng ấy cũng lòng:

“Hôm nay là sai, vài ngày nữa sẽ bù lại cho em, không?”

4

Rất kỳ lạ.

Người tôi phái đi điều tra rằng, sau khi Từ Tiểu Hy rời đi một năm trước, ta đã mắc nợ, và kẻ đứng sau lại là công ty dưới danh nghĩa của tôi.

Nhưng rõ ràng tôi đã thanh toán tiền thuốc cho em trai ta, còn cho ta năm triệu tệ, sao lại rảnh rỗi mà đi ta?

Đêm đó tôi khóc đến thảm , Văn Thời Yến mềm lòng, ôm tôi an ủi một lúc lâu. Anh dỗ tôi về nhà, khi tôi lơ mơ tỉnh giấc lại thấy muốn rời đi.

Anh biết tôi khó ngủ, dễ thức giấc giữa đêm, trước đây luôn ở bên cạnh tôi chờ tôi ngủ say mới đi.

Nhưng bây giờ, lại muốn rời đi.

Đi đâu? Tìm Từ Tiểu Hy sao?

Không thể để Văn Thời Yến đi gặp ta nữa.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy góc áo , khoé mắt rơi xuống một giọt nước mắt, như đang mê trong giấc ngủ:

“Văn Thời Yến, đừng bỏ em… em sợ…”

Bước chân khựng lại, dừng lại hồi lâu, cuối cùng vẫn ở lại.

Mấy ngày sau đó, hễ định rời đi là tôi lại dùng cách cũ, thế là Văn Thời Yến không rời tôi nửa bước trong mấy ngày liền, tự tay lo liệu tiệc đính hôn của chúng tôi.

Điện thoại liên tục có một số lạ gọi đến, Văn Thời Yến không để ý, vẻ mặt vô cảm tắt máy rồi để chế độ im lặng.

Chỉ là lúc tôi không ý, sẽ lén ra ban công nhắn tin.

Tôi trang điểm lại thật tỉ mỉ, mặc chiếc váy đỏ cao cấp, khoác tay Văn Thời Yến cùng bước trên thảm đỏ của buổi tiệc.

Không ngờ rằng Từ Tiểu Hy lại xuất hiện tại tiệc đính hôn của tôi.

Cô ta mặc đồ bệnh nhân, gương mặt tái nhợt tiều tụy, đứng bên ngoài cửa lớn kéo tay thư ký của Văn Thời Yến khẩn cầu:

“Anh Thẩm, cho tôi gặp ấy không, bệnh của em trai tôi lại nặng hơn rồi, có thể giúp tôi không?”

Ánh mắt mọi người trong bữa tiệc đều đổ dồn vào ta, Văn Thời Yến cũng sang.

Anh dường như không ngờ Từ Tiểu Hy lại xuất hiện ở đây, nhẹ cau mày sau đó ra hiệu cho thư ký đưa ta đi.

Từ Tiểu Hy ra sức chống cự, tôi quay đầu với trợ lý của mình:

“Còn đứng đó gì? Đưa ta ra ngoài.”

Trợ lý vội vàng gọi mấy nhân viên lên, vừa khuyên nhủ vừa dẫn ta đi.

Văn Thời Yến thu lại ánh mắt, nắm tay tôi định quay đi:

“Tiểu Đường, không sao đâu…”

Ngay khoảnh khắc đó, Từ Tiểu Hy bất chợt ho sặc sụa, từng tiếng đau đớn đến tột cùng, như thể muốn ho rời cả người ra. Sau một lần lôi kéo nữa, ta mềm nhũn ngã xuống sàn.

Chính trong khoảnh khắc đó, Văn Thời Yến buông tay tôi ra.

Tôi tận mắt thấy chạy về phía cửa, đẩy mọi người ra, ôm người phụ nữ yếu ớt dưới sàn vào lòng:

“Mau đi lấy xe! Đưa đến bệnh viện nhanh!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...